Bà nội Lệ đã tỉnh lại, Giang Noãn Chanh biết bệnh tình của bà chuyển nặng không thể nói cho bà nghe, cô sợ bà nghĩ quẩn.
Giang Noãn Chanh đánh mắt với Lệ Mạc Tây, ý muốn gọi hắn ra ngoài, nhưng Lệ Mạc Tây lại không để mắt đến cô, không biết là do vô tình hay do cố ý.
"Tiểu Chanh à, lại đây đi!" Bà nội Lệ được Lệ Mạc Tây đỡ dậy.
Trước khi nói với Giang Noãn Chanh, bà đã dùng ánh mắt ra hiệu với Lệ Mạc Tây.
Hai người chảy cùng một dòng máu, tất nhiên vừa nhìn đã hiểu ngay.
Giang Noãn Chanh nhanh chóng lại gần bà nội Lệ.
Bà nắm lấy tay cô, để cô ngồi vào khoảng trống bên giường bệnh.
Bà nội Lệ ở phòng bệnh VIP, hưởng đãi ngộ như một căn phòng tổng thống của khách sạn năm sau.
Cô ngồi bên cạnh bà, Lệ Mạc Tây đứng bên cạnh cô, khung cảnh giống hệt như một gia đình.
"Bệnh tình của bà, bà hiểu, không cần phải ra hiểu này nọ.
Thằng cháu trai này từ trước đến nay chỉ quan tâm đ ến công việc, có quan tâm đ ến bà bao giờ đâu.
Cháu có nói, nó cũng không hiểu!" Nói xong, bà nội Lệ còn ho lấy lệ vài cái.
Giang Noãn Chanh nghe xong cực kỳ đau lòng, bất mãn trừng mắt nhìn Lệ Mạc Tây.
Vì để phối hợp cho vở kịch thành công, Lệ Mạc Tây đành coi như bà nói đúng.
Lúc này bà nội Lệ là người có công lớn nhất, dù bà có vẽ hươu nói vượn, hắn cũng đã có tư cách ngăn cản?
Lệ Mạc Tây biết đến lượt mình lên sàn diễn, nhanh chân chen vào một câu: "Bà nói thế là không đúng rồi, cháu lúc này chẳng quan tâm đ ến bà!"
Bà nội Lệ không vui, bĩu môi, tỏ thái độ ra mặt: "Quan tâm đ ến bà thì dùng hành động đi.
Bà sống không được mấy tháng nữa rồi, hai đứa định bao giờ kết hôn?" Bản thân bà rất ưng Giang Noãn Chanh, hoàn toàn nói là cháu dâu nhà họ Lệ không phải cô là không được.
Tất nhiên bà ưng hay không không quan trọng, quan trọng là cháu trai bà yêu người ta.
Hiện tại, dù Lệ Mạc Tây có phải lòng Hàn Thiên Nhã, bà nội Lệ cũng sẽ chấp nhận, chỉ tiếc chuyện này chỉ có thể xảy ra trong mơ mà thôi.
Lời vừa dứt, sắc mặt Giang Noãn Chanh bỗng trầm xuống.
Cô đã quên mất, ở trong mắt bà nội Lệ, cô và Lệ Mạc Tây là một cặp tình nhân, chẳng trách bà lại nhắc đến chuyện hôn sự.
Hai người ở bên nhau còn khó, huống hồ là chuyện kết hôn.
Lệ Mạc Tây tranh lời: "Cái này bà phải hỏi Noãn Chanh rồi? Không phải cháu không muốn kết hôn, mà là cô ấy không đồng ý!"
Lệ Mạc Tây trực tiếp úp vung xuống đầu cô, bắt cô phải giải quyết mớ hỗn độn này.
Giang Noãn Chanh ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt có phần ngơ ngác.
Cô chỉ đơn thuần cho rằng Lệ Mạc Tây có hứng thú với cô.
Hai người cùng lắm ở bên cạnh nhau hai, ba năm, khi hứng thú đã mất, hắn có thể đá cô đi bất cứ lúc nào.
Cô chưa từng nghĩ đến, Lệ Mạc Tây muốn cùng cô tiến tới hôn nhân.
"Tiểu Chanh, có phải nhà họ Lệ khiến cháu không hài lòng? Hay cháu không thích bà nên mới không đồng ý kết hôn không? Cháu xem, Tiểu Tây rất yêu cháu!" Chuyện Lệ Mạc Tây không thể ra tay giải quyết, bà nội Lệ tất nhiên phải giúp đỡ.
Cháu dâu tốt như vậy, không nhanh tay bắt về, để người khác lấy mất thì thật đáng tiếc.
Giang Noãn Chanh vội vàng phủ nhận: "Không, không! Cháu làm sao có thể không thích bà được.
Cháu rất muốn được làm cháu nội của bà mà!" Bà nội Lệ rất đáng yêu, mỗi lần nói chuyện với bà cô đều cảm thấy thoải mái.
Khoé miệng bà nội Lệ thấp thoáng nụ cười.
Lệ Mạc Tây ở bên cạnh âm thầm đổ mồ hôi lạnh, đúng là chỉ có bà hắn mới diễn được những vở kịch như thế này!
"Muốn làm cháu nội của bà thì chỉ có kết hôn với Tiểu Tây mà thôi.
Tiểu Chanh à, bà biết tính cách Tiểu Tây không tốt, thỉnh thoảng cứ như đứa dở hơi ấy.
Nhưng cháu có thể rộng lòng về một nhà với nó được không? Ước nguyện lớn nhất của cuộc đời bà là được nhìn thấy cháu trai kết hôn.
Ông nội và ba thằng bé đã mất, nếu khi chết rồi mà không được nhìn thấy cháu trai trở thành chú rể, bà có thành ma cũng không nhắm mắt!" Dứt lời, bà nội Lệ ho khụ khụ.
Giang Noãn Chanh thấy bà kích