Có mặt bà nội Lệ, Giang Noãn Chanh không muốn cãi nhau với Lệ Mạc Tây, đành thuận thế theo hắn tới tiệm thử váy cưới.
Trong xe, cô và bà nội nói chuyện rất vui vẻ.
Đôi khi Giang Noãn Chanh còn có suy nghĩ, nếu bà nội Lệ là bà nội của cô thì tốt biết mấy.
Giang Noãn Chanh đã tính toán sẵn trong lòng, cô sẽ lấy lý do không thích mẫu váy ở đây mà dời sang ngày hôm khác.
Thế nhưng bà nội Lệ và Lệ Mạc Tây đều rất quan tâm, họ tỉ mỉ, cẩn thận chọn từng mẫu váy tới khi Giang Noãn Chanh hài lòng thì thôi.
Giang Noãn Chanh nhìn vậy cũng không muốn làm khó họ, cuối cùng cô đã chọn được mẫu váy cưới ưng ý với mình, mặc lên rất xinh đẹp.
Sau ngày hôm đó, Lệ Mạc Tây rất hay lấy cớ.
Chẳng nhớ rõ hắn dùng cách nào đã thành công đưa đón Giang Noãn Chanh đến đoàn làm phim.
Sáng sớm như thường lệ, Lệ Mạc Tây đã tới tiểu khu đưa Giang Noãn Chanh tới đoàn làm phim.
Đôi khi hắn mua đồ ăn sáng bên ngoài, đôi khi là tự mình làm.
Nhưng cô vẫn đánh giá đồ ăn hắn mua bên ngoài hơn.
"Làm việc ngoan nhé, xong việc anh đến đón em!" Chẳng mấy chốc xe đã dừng trước đoàn làm phim.
Lệ Mạc Tây nhoài người về phía Giang Noãn Chanh, nhân lúc cô không để ý hôn lên môi cô.
Nụ hôn không hề dây dưa, chỉ đơn thuần là chạm nhẹ lên môi một cái.
Giang Noãn Chanh lườm hắn một cái: "Đừng coi tôi là trẻ con!" Làm việc ngoan không phải rất giống câu nói "con đi học ngoan nhé" mà ba mẹ dùng để dỗ con cái ư?
Lệ Mạc Tây cười nhạt: "Em là em bé của tôi!"
Giang Noãn Chanh lười tranh cãi với hắn.
Dạo này cô phát hiện, Lệ Mạc Tây rất giỏi nói chuyện.
Dù cô nói như thế nào hắn cũng có thể phản lại một cách rõ ràng.
Còn nếu không phản lại được, hắn sẽ lấy bà nội Lệ làm lá chắn, từ đó giành chiến thắng một cái dễ dàng.
Giang Noãn Chanh mang theo đồ ăn sáng hắn đã chuẩn bị rồi xuống xe.
Ngày nào Lệ Mạc Tây cũng đưa cô đi làm nên quan hệ của cô và hắn cũng không giấu được.
Người trong đoàn làm phim đồn lớn đồn nhỏ, Giang Noãn Chanh chỉ có thể coi như không nghe thấy gì.
Bộ phim này là bộ phim điện ảnh đầu tay của cô, cô chỉ quan tâm đ ến việc mình có thể hoàn thành nó được không.
Giang Noãn Chanh đến đoàn làm phim rất sớm, bên trong chỉ có mình Thẩm Dịch.
Từ ngày ở bệnh viện, Thẩm Dịch đã biết cô và Lệ Mạc Tây sẽ kết hôn, chỉ là hắn không hỏi mà thôi.
Nhưng hôm nay hắn thật sự không nhịn được nữa, không hiểu vì sao nhìn thấy Lệ Mạc Tây đưa đón Giang Noãn Chanh, hắn rất khó chịu.
"Noãn Chanh!" Thẩm Dịch buông quyển kịch bản trong tay xuống.
Hắn đứng dậy, đi về phía cô.
"Đạo diễn Thẩm, có việc gì sao?" Giang Noãn Chanh vẫn xưng hô với hắn như thường, nhưng trong vô thức thấy rất rõ cô đang giữ khoảng cách với hắn.
"Cô và Lệ Mạc Tây sẽ kết hôn sao?" Thẩm Dịch hỏi thẳng.
Giang Noãn Chanh ngây ra, không biết nên đáp thế nào.
Người trong đoàn làm phim chỉ biết quan hệ của cô và Lệ Mạc Tây không đơn giản, chứ bọn họ không hề hay biết cô và hắn sẽ kết hôn.
Nếu Giang Noãn Chanh đoán không sai, Thẩm Dịch đã nghe được tin tức từ bệnh viện.
Cũng phải, ngày hôm đó, hắn và bà nội Lệ đều tới cùng một nơi.
"Phải!" Giang Noãn Chanh không phủ nhận.
Vào lúc cô định giải thích kỹ càng hơn về hôn sự của cô và Lệ Mạc Tây, Tống Hân Lộ đã xuất hiện.
Sự xuất hiện của cô ấy ngăn lại mọi lời Giang Noãn Chanh muốn nói.
Cô ái ngại nói với Thẩm Dịch: "Đạo diễn Thẩm, chúng ta nói chuyện sau nhé!"
Dứt lời, Giang Noãn Chanh liền chạy tới bên cạnh Tống Hân Lộ.
Nhìn thấy cô, khoé miệng Tống Hân Lộ cong lên, cô ấy nói: "Mình nghe nói cậu thiếu một người trợ lý, không biết mình có đủ tư cách này không?"
Tất cả diễn viên đều cần có trợ lý, Giang Noãn Chanh cũng vậy.
Cô vốn nghĩ đến chuyện mời Tống Hân Lộ làm trợ lý của mình, nhưng lại lo lắng tâm tình cô ấy không ổn định.
Dẫu sao, mất đi đứa bé đối với Tống Hân Lộ là một đả kích rất lớn.
Thấy cô ấy chủ động nói với mình những lời này, Giang Noãn Chanh cảm thấy rất vui.
Hai mắt cô sáng rực, kéo Tống Hân Lộ ngồi xuống ghế trống: "Được chứ! Mình tất