"Hôn sự này, tôi không đồng ý!" Giang Kiến Thành đập mạnh một cái xuống bàn để thể hiện thái độ cứng rắn của mình.
Ông lớn tiếng nói với Lệ Mạc Tây đang ngồi đối diện.
Không phải Lệ Mạc Tây không xuất sắc hay ưu tú, là vì hắn quá xuất sắc nên Giang Noãn Chanh và hắn mới không thể kết hôn.
Nỗi khổ của Giang Kiến Thành, một mình ông chịu đựng là được, không cần để con gái biết.
"Bác trai, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy.
Bác không cần lo lắng cô ấy về Lệ gia sẽ chịu khổ.
Cháu biết, bác đang rất quan ngại về vấn đề môn căn hộ đối!" Lệ Mạc Tây gọi một ly trà ấm cho Giang Kiến Thành.
Hắn nhìn thẳng vào mắt ông, chân thành nói.
Giang Kiến Thành không giữ được bình tĩnh như hắn, ông gạt ngay: "Tôi không cần cậu hứa với tôi cái gì cả.
Tôi chính là không đồng ý hôn sự này.
Dù cậu có thật sự đối tốt với con gái tôi, hay con gái tôi ở bên cạnh cậu sẽ hạnh phúc đi chăng nữa cũng không quan trọng.
Lệ thiếu gia, cậu hiểu ý của tôi không? Đã không đồng ý thì lý do gì cũng vô dụng mà thôi."
Giang Noãn Chanh không lên tiếng mà lặng lẽ quan sát ba mình.
Cô chưa từng thấy ông kiên quyết như thế nào.
Từ thái độ và lời nói, cô biết ông không thích Lệ Mạc Tây, không thích tới mức dù hắn có làm cách nào cũng không gỡ được hiềm khích của ông.
Sự ghét bỏ này chắc chắn là có nguyên do, vậy nguyên do của nó là gì?
Lệ Mạc Tây hơi nhíu mày, hắn nói: "Cháu có thể làm mọi việc để bác yên tâm gả con gái cho cháu.
Bác trai, bác cứ nói điều bác muốn!"
Lần này, không đợi Giang Kiến Thành trả lời, Giang Noãn Chanh đã lên tiếng, cô nói: "Ba, ba hiểu nhầm rồi, hôn sự của con và anh ấy không giống như ba nghĩ.
Hôn sự này là giả mà thôi, con giúp anh ấy để làm hài lòng bà nội mà thôi!"
Giang Kiến Thành bán tín bán nghi: "Thật vậy ư?"
Giang Noãn Chanh gật đầu: "Vâng, mọi chuyện như con nói thật mà!"
Lệ Mạc Tây im lặng.
Ánh mắt biến đổi hoàn toàn.
Hắn biết trong lòng cô hôn sự lần này của hắn và cô chỉ là vở kịch cần phải hoàn thành trước mặt bà nội hắn.
Nhưng Lệ Mạc Tây đối với chuyện này rất nghiêm túc.
Hắn muốn ở bên cạnh cô, muốn kết hôn với cô đều là thật.
Có lẽ, hắn cần nói chuyện riêng với Giang Kiến Thành.
Giang Noãn Chanh phải nhấn mạnh rất nhiều lần Giang Kiến Thành mới chịu tin hôn sự của cô và Lệ Mạc Tây là giả.
Cuối cùng, ông cũng trở về thôn Điềm An.
Lệ Mạc Tây là người tinh ý nên đã nhờ Nguyên Bảo đưa ông về.
[...!]
Giang Kiến Thành vừa mở cổng, chân đã đá phải một hộp bưu phẩm.
Ông cúi người nhặt nó lên, cẩn thận quan sát kỹ hộp bưu phẩm đó, không ghi tên sản phẩm bên ngoài, cũng không ghi người gửi tới.
Giang Kiến Thành trong lòng mang đầy hoang mang, run run mở bưu phẩm ra.
Hộp thì lớn, nhưng bên trong chỉ có duy nhất một bức ảnh.
Là tấm ảnh chụp Giang Noãn Chanh thời còn nhỏ, chỉ là trên gương mặt non nớt của cô bị phong ấn một dấu "x" cực lớn đỏ chói.
Giang Kiến Thành hiểu ý nghĩa của biểu tượng này, nó mang theo sự chết chóc, có người muốn làm hại con gái ông.
Giang Kiến Thành mở điện thoại, bàn tay thuần thục ấn ra một dãy số.
Dãy số này ông đã thuộc làu làu trong lòng từ lâu nhưng từ trước đến nay đều không dám gõ nó ra, chứ đừng nói đến việc là gọi cho nó.
Nếu không phải hôm nay nhận được bưu phẩm này, cơn tức giận trong lòng Giang Kiến Thành cũng không bộc phát.
Vừa ấn nút gọi, người ở đầu bên kia đã nhanh chóng bắt máy: "Chắc là ông nhận được đồ rồi nên mới gọi cho tôi, phải không?" Chủ nhân của dãy số là Bách Huệ.
Đây là số cũ của bà, cũng đã lâu Bách Huệ không sử dụng nó.
Giang Kiến Thành tức giận hét vào trong điện thoại: "Bà muốn gì? Bách Huệ, bà gửi tấm ảnh này cho tôi để làm gì?"
Bách Huệ siết chặt tay, trái tim hơi tê dại: "Ý như những gì ông hiểu!" Bà biết bà làm như vậy là có lỗi với Giang Noãn Chanh.
Nhưng ông trời không chiều lòng bà, giữa hai người con gái, bà chỉ có thể chọn một.
Giang Noãn Chanh đã quen với cuộc sống không có mẹ, Hàn Thiên Nhã thì khác.
Giang Kiến Thành phát cáu, bức ảnh trong tay đã bị ông nghiền nát: "Nó