Hàn Thiên Nhã tận mắt chứng kiến sự thay đổi của Giang Noãn Chanh, trong lòng cảm thấy lo lắng.
Cô ta không hẳn là sợ nhưng không hiểu sao cứ bồn chồn không yên.
Để tự trấn an bản thân, Hàn Thiên Nhã đã cho người đi điều tra về cô, điều tra về cuộc sống trong năm năm Giang Noãn Chanh có gì biến hoá.
Hàn Thiên Nhã phát hiện, Giang Noãn Chanh dưới sự trợ giúp của Bách An Quốc, đã thành lập Giang thị.
Giang thị chủ yếu đầu tư và phát triển lĩnh vực đá quý, đây là lĩnh vực thế mạnh của Bách An Quốc.
Giang thị thành lập khoảng ba năm nay, tuy phát triển không mạnh như công việc đều đều, gọi là cũng có chút danh tiến trong giới đá quý.
Hàn Thiên Nhã thấy Giang Noãn Chanh hoàn toàn thay đổi.
Trở về với thân phận của một nữ diễn viên nổi tiếng, lại thành lập Giang thị, lẽ nào là muốn cạnh tranh với nhà họ Hàn?
Nghĩ đến đây, Hàn Thiên Nhã lại thêm đứng ngồi không yên.
Phòng nghỉ của Hàn Thiên Nhã và Giang Noãn Chanh được phân trong một khu vực, hai phòng ngay cạnh nhau.
Khi Hàn Thiên Nhã tới phòng nghỉ của Giang Noãn Chanh, đã thấy trên bàn có hai cốc trà.
Nhìn thấy người tới, Giang Noãn Chanh khẽ cười, thản nhiên nói: "Cô còn tới muộn một chút, trà sẽ nguội mất.
Loại trà đắt tiền này uống nguội không ngon, phải ấm ấm mới khiến người thưởng thức biết được giá trị của nó.
À, phải gọi là chị mới đúng, đúng không chị Thiên Nhã?"
Giang Noãn Chanh đoán được Hàn Thiên Nhã sẽ một mình đến tìm cô.
Tống Hân Lộ vừa xuất chinh đã bại trận, kẻ cầm quân như Hàn Thiên Nhã còn không chịu lộ diện thì thật mất mặt.
May mắn Giang Noãn Chanh đoán đúng, nếu không ly trà cô mất công pha sẽ chẳng có người uống.
Hàn Thiên Nhã cảm thấy ba chữ "chị Thiên Nhã" này quá khó nghe.
Cô ta không muốn dây dưa với Giang Noãn Chanh, chỉ muốn biết được mục đích mà cô thành lập Giang thị là có ý gì.
Hàn Thiên Nhã đi thẳng vào chủ đề chính: "Cô muốn trả thù nhà họ Hàn?"
Giang Noãn Chanh lần này giật mình thật.
Cô không dám tưởng tượng chỉ với thời gian năm năm đã gột rửa, biến Hàn Thiên Nhã thành một người ăn ngay nói thẳng.
Cô rướn người về phía trước, cầm ly trà uống một ngụm, nhẹ nhàng nói một chút: "Phải!"
Vì trả thù nhà họ Hàn, Giang Noãn Chanh nhẫn nhịn năm năm nay.
Cô cố gắng, nỗ lực, biến bản thân thành một người ưu tú như hiện nay chỉ vì muốn trả thù.
Cô muốn Hàn gia, nhất là Hàn Chính Nhân phải trả giá cho những gì mà ông ta đã làm.
Tổn thương đến gia đình cô, bản thân cô đều đáng chết.
Hàn Thiên Nhã vô tay bốp bốp, bật cười thành tiếng: "Chỉ với sự trợ giúp của Bách An Quốc, cô nghĩ cô đấu lại Hàn gia sao? Cô đừng quên Bách thị và Hàn thị là quan hệ gì?"
Năm xưa vì Kiều Xảo, Bách An Quốc gần như không còn quan hệ với Bách gia.
Sự nghiệp của ông cũng không liên quan đến gia đình.
Có thể trở thành bậc thầy trong làng đá quý, được nhiều người nể phục chỉ dựa vào công sức của mình, thấy rất rõ Bách An Quốc là người có thiên phú trong việc kinh doanh.
Nhưng nghe những lời Hàn Thiên Nhã nói, Giang Noãn Chanh lại cảm thấy ông như một kẻ vô dụng?
Cô phản bác lại: "Chị lâu ngày không tiếp xúc với cậu, lại quên bản lĩnh của cậu rồi ư? Nếu cậu thật sự không có bản lĩnh, một chút đầu óc cũng không có thì bao năm trôi qua, Hàn thị sao vẫn chưa xác nhập được Bách thị thế?"
Hàn Chính Nhân là một người đàn ông tham lam vô độ.
Dường như tất cả mọi thứ trên thế giới này đều không đủ để thỏa mãn ông ta.
Bách An Quốc nói với Giang Noãn Chanh rằng, kể từ khi Bách Huệ gả đến nhà họ Hàn, Hàn Chính Nhân đã bắt đầu tính kế muốn nuốt chửng Bách thị.
Tuy ông không muốn quản việc này nhưng lại không chịu được Hàn Chính Nhân lộng hành, vì thế đã âm thầm vươn tay ngăn chặn.
Hàn Thiên Nhã bị Giang Noãn Chanh nói đến câm nín.
Mãi một lúc sau cô ta mới thốt ra được một câu, mà chẳng liên quan đến cuộc trò chuyện: "Đừng gọi tôi là chị!"
Giang Noãn Chanh nhìn bộ dạng ấm ức của Hàn Thiên Nhã, cố gắng nín cười: "Uống chút nước cho hạ hoả đi.
Hàn tiểu thư, cô vẫn tưởng rằng cô đấu lại được tôi sao? Thời cấp ba đấu không lại, hiện tại càng không thể.
Thông minh một chút, dành thời gian nâng cấp bản thân đi.
Phiên bản ngu ngốc một cục này, tôi chơi chán