Giang Noãn Chanh biết rằng thành phố Thương Hoa không nhỏ, không nghĩ rằng nó lại nhỏ đến mức này.
Cô trở về thành phố tròn một tuần, cuối cùng cũng đã đụng mặt Lệ Mạc Tây.
Ban ngày Giang Noãn Chanh nhốt mình trong đoàn làm phim, thời gian buổi tối sẽ chạy đi dự tiệc chiêu thương của nhãn hàng cô nhận làm đại diện.
Tối hôm nay là một ví dụ.
Giang Noãn Chanh đã hoàn thành công việc, quảng cáo cho một chai rượu mới ra mắt của nhãn hàng.
Cô không muốn bị người khác chú ý, càng không muốn để Lệ Mạc Tây tới phá rối, liền nói với người chủ trì cô đã mệt, chút nữa sẽ rời đi.
"Giang tiểu thư mệt rồi sao? Có cần tôi đưa cô về?" Lời vừa dứt, giọng nói quen thuộc đã khiến Giang Noãn Chanh cảm thấy vô cùng đau đầu.
Không cần phải nhìn cô cũng biết ai là chủ nhân của giọng nói này, còn không phải Lệ Mạc Tây ư?
Lệ Mạc Tây nói không nhỏ, cũng không xem là lớn lắm, nhưng âm lượng đủ để thu hút tất cả mọi người vây quanh hắn và cô.
Trong bữa tiệc chiêu thương tất nhiên không thể thiếu phóng viên.
Năm xưa tình cảm của Lệ Mạc Tây, Giang Noãn Chanh và Hàn Thiên Nhã loạn tới mức nào thì hiện tại mọi người càng hóng đến mức đó.
Giang Noãn Chanh xua tay, người chủ trì liền hiểu chuyện mà lui xuống, chỉ còn lại cô và Lệ Mạc Tây đứng trong vô vàn ánh mắt của người khác.
Giang Noãn Chanh nói: "Không cần Lệ tổng phải bận tâm."
Lệ Mạc Tây cười, hắn kéo tay cô.
Giang Noãn Chanh giật mình, phản ứng gay gắt muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn thì hắn chỉ nhẹ nhàng nói: "Nhưng phải làm sao đây? Tôi vốn dĩ đã quan tâm rồi!".
||||| Truyện đề cử: Bẫy Tình |||||
Trái tim Giang Noãn Chanh vô thức đập nhanh.
Cùng thời điểm, trong đầu cô cũng vọng về những lời nói năm xưa của Lệ Mạc Tây.
Trong hôn lễ của hai người, thời khắc đẹp đẽ nhất của cuộc đời mỗi người, Lệ Mạc Tây đã lựa chọn không tin tưởng cô.
Năm năm trước, trái tim cô bị người đàn ông này làm tổn thương, đau đớn vô cùng.
"Lệ Mạc Tây" Giang Noãn Chanh gọi tên hắn, giọng nói dần dần chuyển lạnh: "Đừng quên rằng, chúng ta đã sớm kết thúc rồi, là anh tự mình chấm dứt mối quan hệ này."
Cánh tay Lệ Mạc Tây hơi buông lỏng sau khi nghe xong lời nói này của Giang Noãn Chanh.
Ánh mắt hắn phức tạp, cảm xúc hỗn loạn nhưng hắn vẫn kiên định giữ lấy cánh tay của cô.
"Bởi vì là tự mình chấm dứt quan hệ, thế nên tôi hối hận rồi.
Giang Noãn Chanh, tôi nói tôi hối hận rồi!" Lần này, âm lượng của Lệ Mạc Tây phát ra cực lớn.
Phóng viên theo bản năng nghề nghiệp, lập tức lấy thiết bị ra chụp ảnh và ghi âm.
Vốn là một bữa tiệc chiêu thương, quảng bá sản phẩm mới lại trở thành bữa tiệc tỏ tình của Lệ Mạc Tây dành cho Giang Noãn Chanh.
Trở thành tâm điểm bị người ta chú ý, Giang Noãn Chanh thấy không thoải mái lắm còn Lệ Mạc Tây thì tỏ ra không vấn đề gì.
Nắm tay cô chưa đủ, hắn còn tiến lên vài bước, rút ngắn khoảng cách của mình và cô.
Giang Noãn Chanh nói: "Tôi đã có người khác rồi."
Lệ Mạc Tây phủ nhận: "Tôi đã điều tra em rồi.
Năm năm nay em sống một mình cùng cậu là Bách An Quốc.
Hơn nữa dù em có người khác thì hắn cũng có thể đấu được tôi sao?"
Giang Noãn Chanh nhíu mày, cô hỏi thẳng Lệ Mạc Tây: "Anh đang muốn gì?"
Lệ Mạc Tây một tay chạm lên eo cô kéo cô vào trong lòng, một tay nâng cằm cô lên, hắn cười, nói năng dõng dạc: "Tôi muốn theo đuổi em!"
Khung cảnh và lời nói của hắn đều đã bị phóng viên ghi lại.
Bọn họ được mời đến để thúc đẩy hình ảnh sản phẩm mới cho nhãn hàng, nào ngờ lấy được tin tức mật giữa Lệ Mạc Tây và Giang Noãn Chanh.
Vụ làm ăn này quá có lời!
Hai má Giang Noãn Chanh bất giác đỏ lên.
Cô luống cuống đẩy Lệ Mạc Tây ra.
Hắn cũng không trêu cô nữa, tự động tách khỏi cô.
Giang Noãn Chanh nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ đáp: "Tôi là người sống có nguyên tắc.
Nếu anh không biết tôi có thể nói lại với anh, Giang Noãn Chanh tôi không quay lại với tình cũ."
Ý của cô là đã trực tiếp tước đi lời tỏ tình của Lệ Mạc Tây.
Đứng trước mặt bao nhiêu người, Giang Noãn Chanh từ chối mà không suy nghĩ, điều này khiến Lệ Mạc Tây có phần chạnh lòng.
Nhưng không sao cả, hắn đã