Khoảng thời gian sau đó, Lệ Mạc Tây liên tục bám lấy Giang Noãn Chanh và Ly Ly.
Vì thế, cô chỉ có thể nói với con gái Lệ Mạc Tây là đồng nghiệp của cô để tránh con bé nghi ngờ.
Đỉnh điểm, cuối tuần không có công việc, một phần vì muốn trốn hắn, Giang Noãn Chanh đã quyết định đưa con về thôn Điềm An chơi với ông ngoại, ấy vậy mà Lệ Mạc Tây cũng đi theo.
"Cháu gái của ông tới rồi à?" Trước khi trở về, Giang Noãn Chanh có gọi điện nói với Giang Kiến Thành.
Nghe thấy tiếng động, biết cháu gái tới nên vội vàng chạy ra đón, nào ngờ thấy Lệ Mạc Tây đang ôm lấy Ly Ly, sắc mặt Giang Kiến Thành như nghẹn lại.
Giang Noãn Chanh không biết giải thích với ông thế nào.
Lệ Mạc Tây đưa Ly Ly cho Giang Kiến Thành.
Ông ôm cháu gái của mình, vẫn mặt nặng mày nhẹ với hắn: "Cậu đến đây làm gì?"
Lệ Mạc Tây chưa kịp trả lời, Ly Ly ở bên cạnh đã chen ngang: "Ông ngoại, hôm nay chú ý rảnh nên cháu mời chú đến chơi.
Ông ngoại cho chú ở đây chơi với cháu nhé?"
Sắc mặt Giang Kiến Thành phức tạp.
Ông không đáp lại con bé mà quay sang nhìn Giang Noãn Chanh.
Chính lời nói này của con gái cũng khiến Giang Noãn Chanh không biết phản ứng ra sao.
Nếu cô ra hiệu từ chối, con bé sẽ rất đau lòng.
Còn nếu cô thuận thế đồng ý, người đàn ông kia sẽ được nước lấn tới.
Không thấy ông ngoại và mẹ trả lời, Ly Ly bắt đầu luống cuống: "Ông ngoại, chú ấy rất tốt với cháu, cháu rất thích chơi với chú.
Ông đồng ý đi mà!"
Lệ Mạc Tây đứng nhìn con gái mè nheo với Giang Kiến Thành, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.
Tuy lúc này hắn xuất hiện bên cạnh Ly Ly với thân phận là đồng nghiệp của Giang Noãn Chanh.
Nhưng hắn tin rất nhanh thôi, Ly Ly sẽ đón nhận người ba này.
Giang Kiến Thành chiều cháu ngoại nên đã đồng ý.
Ông bế Ly Ly cùng Giang Noãn Chanh vào nhà trước, đồ đạc mang tới đều do Lệ Mạc Tây vận chuyển vào sau.
Ba người họ tới thôn Điềm An đã là gần trưa, Giang Kiến Thành cũng chuẩn bị cơm nước xong xuôi hết cả.
Ăn uống xong, Giang Kiến Thành dành thời gian bên cạnh cháu, Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây ở dưới bếp thu dọn.
Nhìn bóng hình của người đàn ông bận bịu trong bếp, Giang Noãn Chanh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô nói: "Tôi đã có người mới rồi.
Anh ấy cũng đã đến gặp ba tôi.
Ba tôi rất thích anh ấy!"
Đại ý của Giang Noãn Chanh rất đơn giản, dù Lệ Mạc Tây có làm thế nào hắn cũng không được chấp nhận.
Dường như đối với chuyện cô không còn yêu hắn, Lệ Mạc Tây không tin tưởng cho lắm.
Hắn cười: "Vậy tôi nỗ lực thêm một chút là được!"
"Lệ Mạc Tây!" Mọi hành động của Giang Noãn Chanh khựng lại.
Cô chống tay lên bàn ăn, đứng im nhìn hắn.
Hắn dừng bước, ngước mắt nhìn cô nhưng lại không nói gì.
Trong lòng hắn hiểu hết mọi chuyện cô nói, chỉ là cố tình không biết mà thôi.
"Đừng phí công sức vào chuyện này nữa.
Anh cũng biết mối quan hệ giữa hai chúng ta đã không thể bắt đầu lại được nữa.
Năm năm trước đã chấm dứt, năm năm sau cũng sẽ như vậy!" Nói xong, Giang Noãn Chanh rời khỏi phòng bếp.
Lệ Mạc Tây ôm chồng bát đũa trên tay, lặng người không phản ứng gì.
Một lát sau, hắn tiếp tục thu dọn.
Rửa sạch đống bát đũa bẩn rồi mới đi ra.
Giang Noãn Chanh không ở lại thôn Điềm An quá lâu, chỉ ngủ lại một đêm đã rời đi.
Lệ Mạc Tây phụ trách đưa hai mẹ con họ trở về.
Dường như sau bữa ăn đó, quan hệ giữa cô và hắn lạnh thêm một phần.
Dù có Ly Ly ở giữa cũng không thể nào nung nóng nổi.
Lệ Mạc Tây không trách bất kỳ ai, chỉ trách bản thân hắn đã không tin tưởng cô.
Nếu năm xưa hắn chịu lắng nghe, không bị tức giận che lấp lý trí thì có lẽ lúc này, người khiến cô hạnh phúc sẽ là hắn.
Gia đình ba người họ ngày ngày tràn ngập tiếng cười, khiến người khác phải ngưỡng mộ.
[...!]
Quay trở lại công việc, Giang Noãn Chanh một bên đóng phim, một bên tiếp nhận quảng cáo.
Hôm nay cô có một bài phỏng vấn, là PR cho bộ phim sắp chiếu.
Vốn đã trả lời hết câu hỏi trên bản thảo, tức cuộc phỏng vấn đã đi vào hồi kết, ai ngờ người chủ trì lại hỏi một câu ngoài kịch bản.
"Cô Giang, thời gian gần đây có tin Lệ tổng -