Phương Mạn Hà phải gọi người tới mới khuyên ngăn được Giang Noãn Chanh.
Bà cho cô uống thuốc an thần, ngủ một giấc sâu.
Chỉnh lại chăn cho Giang Noãn Chanh, vừa định rời đi, xoay người lại đã nhìn thấy bà nội Lệ đứng phía sau.
Phương Mạn Hà vô thức lắc đầu.
"Con bé đến nhà họ Hàn, làm Hàn Chính Nhân bị thương.
Hiện tại người đã không sao rồi!" Nếu Phương Mạn Hà không kịp gọi người tới, với dáng vẻ kích động ban nãy của Giang Noãn Chanh, chắc chắn cô sẽ lấy mạng ông ta.
Từ trước đến nay, Phương Mạn Hà luôn cho rằng cô là người con gái hiền lành, ôn nhu hết mực.
Nhưng cho tới khi Lệ Mạc Tây xảy ra chuyện, Giang Noãn Chanh như biến thành người khác.
Bà nội Lệ lại gần Giang Noãn Chanh.
Bà hơi cúi người, giúp cô vén tóc ra một bên.
Bà nội Lệ thở dài: "Tang sự của Tiểu Tây cũng nên tổ chức thôi!"
Phương Mạn Hà gật đầu.
[...!]
Chiếc xe bị thiêu rụi, người ngồi trong xe biến dạng nên chỉ có thể dựa vào xét nghiệm để xác nhận thân phận theo đúng quy trình.
Ngày hôm sau là ngày tổ chức tang lễ của Lệ Mạc Tây, có rất nhiều người đến tiễn đưa hắn.
Tang lễ không kéo dài, rất nhanh đã kết thúc.
Giang Noãn Chanh không nán lại mộ hắn quá lâu.
Đứng trước mộ của Lệ Mạc Tây, nhìn bức ảnh trên bia mộ hắn, ánh mắt Giang Noãn Chanh càng trùng xuống.
Bức ảnh này là do chính cô chọn, chụp lại khoảnh khắc Lệ Mạc Tây vui vẻ nhất.
Tuy rằng đến thời điểm hiện tại, cô không có cách nào thuyết phục bản thân tin rằng hắn đã rời xa Ly Ly và cô.
Nhưng hiện thực là thứ cô vẫn phải đối diện.
Giang Noãn Chanh định rời đi thì lại thấy Nguyên Bảo đang hướng về phía cô.
Trong tay Nguyên Bảo có cầm theo tư liệu, hắn nói: "Vào vài ngày trước, Lệ tổng đột nhiên yêu cầu tôi làm thế này...!Có lẽ anh ấy đã lường trước bản thân sẽ rơi vào tình huống..."
Giang Noãn Chanh nhận lấy tài liệu từ tay Nguyên Bảo, là giấy chuyển nhượng cổ phần.
Trong Lệ thị, Lệ Mạc Tây có tới 35% cổ phần, hiện tại 35% cổ phần này đã được chuyển sang tên cô.
Giang Noãn Chanh nhìn vào thời gian, giấy tờ chính thức xác nhận chỉ năm ngày trước, thời điểm cô và hắn còn đang tính toán cách đối phó với Hàn Thiên Nhã và Hàn Chính Nhân.
Giang Noãn Chanh không biết nên nói gì.
Lệ Mạc Tây không hổ là người thông minh nhất.
Đến việc mình gặp nạn hắn cũng lường trước được, nhưng vì sao lại không né tránh? Hắn chuyển cổ phần cho cô làm gì? Không phải một mình hắn bảo vệ số cổ phần này, bảo vệ Lệ thị vẫn tốt hơn là giao cho cô sao?
Điện thoại trong túi xách Giang Noãn Chanh đổ chuông, người gọi tới là Bách An Quốc.
Cô vô thức nhíu mày, dường như có linh cảm có chuyện gì đó xảy ra.
Cô nhận máy: "Là cháu đây!"
"Noãn Chanh, có chuyện không hay xảy ra rồi.
Mạc Tây vừa xảy ra chuyện, Hàn Chính Nhân đã có hành động rồi.
Giang thị bị ông ta tính kế, hiện tại chỉ có thể thông báo phá sản.
Còn nữa, cậu vừa nhận được một tin tức, Hàn Chính Nhân có cổ phần của Lệ thị, được cổ đông ủng hộ, chẳng mấy chốc sẽ tổ chức lại bộ máy quản lý của Lệ thị!" Những gì Bách An Quốc nói với Giang Noãn Chanh đều chính xác tuyệt đối.
Sắc mặt Giang Noãn Chanh nặng nề hơn.
Cô bất giác quay đầu nhìn Lệ Mạc Tây, bỗng dưng cảm thấy đau lòng cho hắn.
Từ trước đến nay, đều là Lệ Mạc Tây che chở cho cô.
Mọi khó khăn ập tới đều là hắn dũng cảm đứng ra gánh vác.
Đối diện với một số chuyện khó tiếp nhận như thế này, đầu óc Giang Noãn Chanh gần như nổ tung, cô không biết phải làm thế nào.
"Cháu biết rồi.
Cháu sẽ sắp xếp!" Cô dùng giọng nói chắc như đinh đóng cột chỉ vì muốn ông yên tâm.
Nhưng trên thực tế Giang Noãn Chanh lúc này rất rối.
Cất điện thoại vào túi xách, cô nhìn lên Nguyên Bảo: "Chúng ta vừa đi vừa nói.
Anh cho tôi biết tình trạng hiện tại của Lệ thị, trong tay Hàn Chính Nhân có bao nhiêu cổ phần rồi?"
Lệ thị là tâm niệm cả đời không phải một mình Lệ Mạc Tây mà là của toàn gia tộc Lệ gia.
Giang Noãn Chanh đã gả vào Lệ gia thì cũng có trách nhiệm bảo vệ nó.
Lệ Mạc Tây chuyển giao cổ phần cho cô là muốn cô thay hắn bảo vệ.
Giang Noãn Chanh tất nhiên