Giang Noãn Chanh cảm thấy những lời bàn tán này không đủ, cô muốn mọi thứ phải đạt đến đỉnh điểm, như vậy mới gọi là hoàn hảo.
Nhanh chóng đánh mắt với Nguyên Bảo ở bên dưới, đoạn video biến mất, bằng chứng chứng minh Hàn Chính Nhân đã chuẩn bị xong giấy tờ chuyển nhược Lệ thị sang Hàn thị hiện lên.
Giang Noãn Chanh tỏ vẻ kinh ngạc, ôm miệng thốt lên: "Trời ơi, Hàn tổng, ông định sáp nhập Lệ thị với Hàn thị sao?"
Cô nói rất lớn, lượng âm thanh đủ để thu hút toàn bộ cổ đông đang tham gia vào cuộc bàn tán, khiến họ phải chú ý lên nhìn cô.
Một vị cổ đông đã từng kề vai tác chiến với ba Lệ Mạc Tây xây dựng Lệ thị, không khống chế được cảm xúc của mình.
Ông ta đập tay xuống mặt bàn, tức giận nói lớn: "Hàn Chính Nhân không đủ tư cách quản lý Lệ thị! Tôi muốn Lệ thiếu phu nhân đứng lên nắm quyền."
Trước kia, cổ đông Lệ thị không đồng ý để Giang Noãn Chanh lên nắm quyền không phải hoàn toàn sợ sự uy hiếp của Hàn Chính Nhân, phần lớn do Giang Noãn Chanh xuất thân từ giới giải trí khiến bọn họ không yên tâm.
Nhưng tình thế hiện tại đã xoay chuyển, bọn họ chỉ còn biết gửi gắm toàn bộ hy vọng của mình lên người cô.
Hàn Chính Nhân có tài quản lý nhưng lại quá tham lam.
Dù ông ta có tạo ra được lợi ích nhưng chưa biết chừng số lợi ích ấy đã tới được tay cổ đông.
Giang Noãn Chanh bĩu môi, trong lòng thầm oán trách.
Lúc này mới nghĩ đến Lệ thiếu phu nhân cô, xem ra bọn họ đã biết sợ.
Nhưng chỉ dựa vào từng đó đã khiến Hàn Chính Nhân bỏ cuộc thì không giống với phong cách của ông ta.
Kẻ tham lam từ trước đến nay đều không biết hai chữ "bỏ cuộc" viết thế nào.
Hàn Chính Nhân có phải cố đấm ăn xôi cũng liều mình đến cùng để bảo vệ lợi ích của chính mình.
"Chúng tôi cũng đồng ý để Lệ thiếu phu nhân lên nắm quyền Lệ thị!" Các cổ đông khác đồng loạt lên tiếng.
Hiển nhiên trong cuộc đấu tranh này, Hàn Chính Nhân đã thua.
Tổng số phiếu ủng hộ Giang Noãn Chanh đã là 100% tất cả cổ đông có mặt tại đây.
Giang Noãn Chanh thu hồi ánh mắt, chỉ tập trung nhìn Hàn Chính Nhân.
Cô nở nụ cười vô cùng lương thiện: "Phải làm sao đây, Hàn tổng, ván cờ này ông bị chiếu tướng rồi! Chạy nước này không được, chạy nước kia chẳng xong."
Hàn Chính Nhân cười khểnh.
Trong lòng có chút run sợ nhưng ông ta không muốn bỏ cuộc dễ dàng như vậy: "Việc sáp nhập Lệ thị vào Hàn thị là việc không thể xảy ra.
Bên cạnh đó, nếu như mọi người đồng ý để tôi quản lý Lệ thị, mọi dự án tốt đều chuyển về Lệ thị, cho Lệ thị quản lý.
Không phải mọi người đều biết nguồn vốn của Lệ thị đang có vấn đề, đúng không?"
Hàn Chính Nhân vừa dứt lời, đèn trong phòng họp bất chợt vụt tắt, cả căn phòng rộng lớn đều rơi vào trạng thái tối om.
Trong không gian tĩnh lặng, một giọng nói quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn vang lên: "Ai nói...!vốn của Lệ thị có vấn đề?"
Mọi người im lặng như tờ.
Có lẽ là vì bóng tối, hoặc có lẽ là do chính âm thanh vừa phát ra, nó quá giống với Lệ Mạc Tây đã chết.
Cả người Hàn Chính Nhân lạnh buốt, từ đầu đến chân đều run lên cầm cập.
Ông tin rằng âm thanh này không chỉ một mình ông nghe thấy.
Hàn Chính Nhân nghĩ là có người đang trêu chọc, ông quát lên: "Là ai? Là ai giả giọng Lệ tổng! Người đã mất, xin hãy để Lệ tổng được yên nghỉ."
Giang Noãn Chanh như có như không phối hợp với Hàn Chính Nhân: "Người đâu hết rồi.
Còn không mau kiểm tra lại nguồn điện, có biết cuộc họp cổ đông đang tổ chức không hả?"
Dứt lời, đèn trong phòng họp lại được bật lên.
Nhân viên phụ trách thiết bị trong tập đoàn tới tận nơi xin lỗi: "Xin lỗi Lệ thiếu phu nhân, Hàn tổng và các vị cổ đông, ban nãy chúng tôi sửa chữa điện nên phải ngừng một chút!"
Khi đèn được bật lên, tất cả mọi người trong phòng họp đều đảo mắt nhìn xung quanh.
Không cần nghĩ cũng biết bọn họ đang tìm kiếm chủ nhân của âm thanh vừa nãy.
Âm thanh rất gần bọn họ, nhưng bọn họ có thể chắc chắn người nói không phải là một trong số những người ở đây.
Chủ nhân của âm thanh chính là