Lệ Mạc Tây nói không sai nửa chữ, Hàn Chính Nhân thu mua 15% cổ phần đều là giả, nói một cách đơn giản tiền ông ta bỏ ra đều là vô ích.
Nhìn vẻ mặt tức giận mà không làm được gì của Hàn Chính Nhân, Lệ Mạc Tây rất vui vẻ, sự căm phẫn trong lòng cũng được giải tỏa bớt phần nào.
Hắn buông tay Giang Noãn Chanh, bước lên một bước, ra hiệu cho bảo an buông Hàn Chính Nhân ra.
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của Lệ Mạc Tây đã thay đổi, lạnh lẽo khiến người ta phát run: "Hàn Chính Nhân, năm xưa giết ba tôi có phải rất thuận tay không?"
Ngày ba hắn mất, Lệ Mạc Tây còn rất nhỏ nhưng hắn đã hiểu chuyện.
Trùng hợp thay, cái chết của ba giống hệt như cái chết giả mà hắn dàn dựng, xe bị mất phanh, người lái không thể điều khiển được xe, xe đâm vào lề đường mà chết.
Sau này, Lệ Mạc Tây điều tra được, người hại chết ba hắn chính là Hàn Chính Nhân.
Nếu không phải nể tình con gái ông ta từng cứu hắn một mạng, Lệ Mạc Tây đã sớm phanh phui việc này từ lâu.
Tội lỗi, những việc sai trái mà Hàn Chính Nhân đã làm, Lệ Mạc Tây không có ý định giấu giếm.
Sau khi hắn dứt lời, mọi người trong phòng họp đều sửng sốt.
Hàn Chính Nhân nhìn Lệ Mạc Tây với ánh mắt không thể tin tưởng.
Hiển nhiên, ông ta không dám nghĩ Lệ Mạc Tây lại biết được việc này.
Cái chết của ba hắn, ai ai cũng nghĩ là do tai nạn.
Lệ Mạc Tây lại nói tiếp: "Ông cho rằng chỉ cần ba tôi chết đi, ông có thể thâu tóm được Lệ thị.
Nhưng ông làm sao ngờ được, năm đó mẹ tôi một tay có thể quán xuyến được tất cả.
Không chỉ giữ vững trạng thái khi đó của Lệ thị còn giúp tập đoàn phát triển ngày một lớn hơn."
Sau khi ba hắn mất, Phương Mạn Hà đứng lên nắm quyền quản lý Lệ thị.
Phải tới khi Lệ Mạc Tây hai mươi tuổi, bà mới chính thức giao tập đoàn cho hắn quản lý.
Quãng thời gian một mình vất vả đưa Lệ thị ổn định, Phương Mạn Hà gần như không có thời gian nghỉ ngơi chứ đừng nói là thời gian ăn cùng hắn một bữa cơm.
Vì bà biết Hàn Chính Nhân là người bạn thân duy nhất của ba nên bao nhiêu năm nay, Phương Mạn Hà luôn cố gắng giữ gìn quan hệ Lệ - Hàn.
Chỉ là bà không biết chính người bạn thân này đã hại bà mất chồng, hại con trai bà mất đi ba.
Lệ Mạc Tây dứt lời, phòng họp đã xuất hiện thêm người.
Cảnh sát mang theo lệnh tạm giam, yêu cầu bắt giữ Hàn Chính Nhân: "Hàn Chính Nhân, ông bị tố giết người, có hành động tham ô và hối lộ, mời ông theo chúng tôi về cục cảnh sát.
Lúc này, ông có quyền giữ im lặng đợi tới khi luật sư của mình xuất hiện."
Trong đám người mặc quân phục cảnh sát còn có một bóng dáng quen thuộc khiến Hàn Chính Nhân hoảng hốt.
Bách Huệ tiến lên phía trước, nở một nụ cười rạng rỡ nhìn ông.
Hàn Chính Nhân không nhớ nổi lần cuối cùng ông nhìn thấy bà cười là khi nào, có lẽ là trước khi ông và bà kết hôn, trong khoảng thời gian ông theo đuổi bà.
Bách Huệ nói: "Nhận tội sẽ được hưởng khoan hồng từ pháp luật.
Hàn Chính Nhân, bằng chứng tội lỗi của ông đều được tôi giao lại cho cảnh sát.
Còn có bản ghi âm trước cái chết của ba Lệ Mạc Tây, ông đã gặp ông ấy một ngày.
Tất nhiên, ông không biết đến sự tồn tại của nó vì suốt bao nhiêu năm nay, tôi đều thay ông giữ."
"Có biết không? Dù khi tôi phát hiện người đàn ông mà tôi yêu nhất, người chồng mà tôi công nhận tự tay đưa mình lên giường của Giang Kiến Thành, tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ tự tay đưa ông vào tù.
Nhưng Hàn Chính Nhân à, ông vẫn tiếp tục lợi dụng tôi.
Thậm chí trong mấy năm nay, không ngừng lôi chuyện đó để lăng mạ, sỉ nhục tôi.
Là tôi sai ư? Phải, tôi sai rồi, sai vì bỏ lỡ một người đàn ông tốt để điên cuồng yêu một hung thủ giết người như ông!"
Từ đầu đến cuối Bách Huệ không hề khóc, nụ cười rực rỡ trên khóe môi luôn được bà bảo tồn.
Bà đã từng nói, ngày sụp đổ của Hàn Chính Nhân cũng là ngày bà bắt đầu một cuộc sống mới.
Ngày tốt như vậy, có gì mà khóc?
[...!]
Hàn Chính Nhân bị bắt.
Ông ta thuê luật sư, cố chấp biện hộ cho chính mình nhưng bằng chứng đã rất rõ ràng, có mười luật sư tài giỏi cũng không thể giúp ông ta đổi đen thành trắng.
Cuối cùng, Hàn Chính Nhân bị phán quyết tử hình.
Sự ra