Luồng sáng được phát ra vô cùng mờ ảo, tuyệt đối có thể dọa chết người, lại thêm một vài "dụng cụ" mà Lệ Mạc Tây đã chuẩn bị.
Hàn Chính Nhân rất sợ, ông ta vô thức lùi về phía sau, không cẩn thận dẫm vào bình hoa mà Lệ Mạc Tây ban nãy vứt xuống.
Đau đến phát điên nhưng không dám gây ra tiếng động.
Ông ta tưởng tượng ra rất nhiều cảnh như hồn ma của Lệ Mạc Tây lao về phía mình, sau đó bóp ch3t ông ta.
Hàn Chính Nhân là một doanh nhân thành đạt, nhưng cũng là một người vô cùng mê tín.
Trước mỗi một dự án mà ông ta coi trọng, Hàn Chính Nhân sẽ tới chùa, hoặc mời thầy về nhà coi trước.
Nếu gặp vấn đề về phong thuỷ, ông ta không tiếc bỏ ra một số tiền lớn để giải trừ hậu họa.
Chính vì mê tín nên Hàn Chính Nhân hoàn toàn tin tưởng trên đời này có ma.
Lệ Mạc Tây không còn lắc đầu nữa.
Tầm nhìn của hắn lần lượt rơi vào từng cổ đông của Lệ thị.
Cánh tay lơ lửng đưa về phía trước, gần như sắp đứt tới nơi.
Hắn không thể không phủ nhận, mấy món đạo cụ hắn đặt trên shopee đúng là không chê vào đâu được.
Đồ tuy rẻ nhưng giá trị lại chất lượng.
Nhìn xem, đám người kia ai nấy đều bị hắn dọa tới mặt mày tái mép.
"Bao nhiêu năm nay tôi nỗ lực đưa Lệ thị đến ngày hôm nay.
Tôi vừa chết chưa được bao lâu, các người lại dám nhân lúc tôi chết mà bắt nạt tôi.
Nhân 100 ngày tròn, tôi phải kéo các người đi mới được!" Dứt lời, luồng sáng dần dần chuyển, hướng dần về phía cổ đông Trịnh.
Cổ đông Trịnh sao có thể không sợ.
Trực tiếp bị Lệ Mạc Tây điểm danh đầu tiên đã khiến ông ta hồn bay phách lạc.
Nếu không phải vẫn đang cố gắng khống chế cảm xúc, chắc chắn ông ta sẽ không nhịn được mà tiểu ngay tại đây.
Suy cho cùng, cổ đông Trịnh vừa muốn cứu lấy mặt mũi của mình, vừa muốn bảo vệ tính mạng.
"Không...!Không...!Lệ tổng...!Mạc Tây...!Cháu cũng biết quan hệ giữa bác và ba cháu, bác làm sao có thể phản bội cháu được.
Không phải bác đã ủng hộ Lệ thiếu phu nhân lên nắm quyền Lệ thị rồi sao?" Cổ đông Trịnh rất thông minh, biết Lệ Mạc Tây là người trọng tình cảm liền lấy quan hệ của mình và ba hắn ra để nói.
Đại ý là muốn Lệ Mạc Tây nhớ rằng, Lệ thị là do ông cùng ba hắn một tay phát triển.
Lệ Mạc Tây hiển nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của cổ đông Trịnh.
Hắn coi như bỏ qua cho ông ta.
Lệ Mạc Tây cũng sợ nếu doạ quá, trong phòng họp sẽ lại có "mùi"!
"Cổ đông Hoà, không phải quan hệ giữa bác và mẹ cháu rất tốt sao? Phương gia luôn hỗ trợ Hoà gia, theo lý mà nói, bác không phải nên ủng hộ vợ cháu sao? Vì sao lại ủng hộ người ngoài? Dù có làm ma, cháu cũng không tha cho những người phản bội Lệ thị!" Cổ đông Hoà mà Lệ Mạc Tây nhắc tới là bạn thân của Phương Mạn Hà.
Nực cười thay bà cũng là người đầu tiên đứng lên ủng hộ Hàn Chính Nhân nắm quyền.
Uổng công uổng sức mẹ hắn coi bà là bạn, luôn luôn nghĩ tốt về bà ta.
Ngày Hoà gia gặp sự cố, nếu không phải mẹ hắn đứng ra giải quyết, bà ta còn có cơ hội đứng ở đây và trở thành cổ đông của Lệ thị ư? Việc bà ta trở thành cổ đông của Lệ thị cũng là do Phương Mạn Hà năm xưa đã khuyên ba của Lệ Mạc Tây cho bà một cơ hội phát triển.
Cổ đông Hoà bị điểm danh, sắc mặt trắng bệch hẳn ra.
Khi bà ủng hộ Hàn Chính Nhân, trong lòng bà cũng cảm thấy có lỗi với Phương Mạn Hà và nhà họ Lệ.
Tuy nhiên, bà chỉ lấy lợi ích làm trọng.
Con người còn sống là cần tiền bạc, cần lợi ích.
Nếu không làm sao có thể sống được?
Cổ đông Hoà ban nãy cũng cùng cổ đông Trịnh ủng hộ Giang Noãn Chanh: "Bác sai rồi! Bác biết lỗi của mình rồi.
Lần này bác sẽ hết lòng ủng hộ Giang Noãn Chanh.
Dù có chuyện gì Lệ thiếu phu nhân vẫn là người đứng đầu Lệ thị..."
Giang Noãn Chanh từ đầu tới cuối đều không lên tiếng, lặng lẽ đứng nhìn Lệ Mạc Tây bày trò.
Ngoài mặt trách hắn trẻ con nhưng trong lòng cô lúc này cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cô biết, Lệ Mạc Tây đang giúp cô đòi công bằng.
Mấy ngày sau khi tai nạn của hắn xảy ra, cuộc họp cổ đông được tổ chức, đám người kia không phải nói như vậy.
Bọn họ mỗi người một