Một vị tiểu thư hết thời? Lệ Mạc Tây rất không vui với cách nói chuyện của Trần Cường, hắn quay đầu nhìn Nguyên Bảo đứng bên dưới, ý tứ muốn hắn điều tra kỹ lại thân phận của Giang Noãn Chanh.
Trước kia, Lệ Mạc Tây chỉ biết Giang Noãn Chanh là một sinh viên đại học sắp ra trường tại một trường nghệ thuật, hoàn toàn chưa từng nghe nói cô cũng là một tiểu thư khuê các.
Nguyên Bảo nhận lệnh bằng ánh mắt Lệ Mạc Tây, lập tức xoay người gọi điện thoại phân phó với cấp dưới.
Chính hắn cũng cảm thấy kỳ lạ, nếu như Giang Noãn Chanh là tiểu thư khuê các, dù đã hết thời thì làm sao có thể chấp nhận làm những công việc nặng nhọc như thế này? Không phải tiểu thư, những người sinh ra đã ngậm thìa vàng đều rất cao ngạo sao?
"Trần Cường, ông có biết tôi ghét nhất là gì không?" Im lặng một lúc lâu, Lệ Mạc Tây bỗng dưng lên tiếng hỏi Trần Cường.
Thực ra, casino này là một trong những sản nghiệp ngầm của Lệ thị, tức nó được sử dụng để làm một vài giao dịch không thể công khai cho người ngoài.
Trần Cường trước kia từng là đàn em của ba hắn, sau này ba hắn mất rồi, ông ta quay ra chung thành với Lệ Mạc Tây.
Lệ Mạc Tây cũng vì mối quan hệ đó mới để Trần Cường đứng ra quản lý casino.
Trần Cường biết Lệ Mạc Tây đang không vui, nhưng ông không nghĩ ra mình đã chọc vào chỗ nào của hắn.
Hết cách, Trần Cường chỉ biết quay đầu cầu xin Nguyên Bảo nhưng Nguyên Bảo tỏ ra không quan tâm, nhún nhún vai không muốn nhúng tay vào.
Có trách thì trách ông đã coi thường nhầm người, Giang Noãn Chanh đâu phải loại người muốn đụng là đụng được.
Nhờ sai lầm của Trần Cường, Nguyên Bảo mới phát hiện vị trí của Giang Noãn Chanh trong lòng Lệ Mạc Tây rất đặc biệt.
Đến Hàn Thiên Nhã cũng không bằng một phần của cô.
Nguyên Bảo có phần thắc mắc, chắc chắn là Lệ Mạc Tây và Giang Noãn Chanh mới quen nhau chứ? Nếu mới quen nhau sao có thể thân thiết đến nhường này?
Trần Cường chỉ có thể làm việc tay chân, không giỏi việc đầu não.
Ông ta suy nghĩ mãi cũng không hiểu Lệ Mạc Tây đang muốn nói gì, lại sợ để hắn đợi lâu khiến hắn càng thêm không vui.
Ông ta lấy tay gãi gãi cái đầu trọc lốc của mình, cười hề hề: "Tôi không hiểu ý của Lệ tổng lắm.
Không biết tôi đã làm gì khiến anh không vui?"
Lệ Mạc Tây cười nhẹ.
Đối với hắn càng là những thứ nhẹ nhàng thì càng là thứ mà hắn để ý: "Không biết thì không có tội.
Nhưng nếu đã biết rồi mà lần sau vẫn còn tái phạm, Trần Cường ông cũng biết làm việc bên cạnh tôi sai thì phải chịu phạt.
Nhớ cho kỹ, tôi ghét nhất là tuỳ tiện coi thường người khác."
Một hành động đơn giản nhưng đủ đến chứng minh Lệ Mạc Tây đang bảo vệ Giang Noãn Chanh.
Trần Cường trợn mắt kinh ngạc.
Ông ta luôn cho rằng Giang Noãn Chanh không phải gu của Lệ Mạc Tây, gu của hắn phải là những người vừa xinh đẹp, vừa hiền thục lại vừa tài giỏi như Hàn Thiên Nhã.
Chẳng trách ban nãy, hai người họ cứ lôi lôi kéo kéo.
Xem ra hiện tại, để bảo vệ mạng sống của mình Trần Cường cũng phải nhanh chóng thuận theo chiều gió.
Mục đích tối muộn như vậy Lệ Mạc Tây mới tới casino là vì Trần Cường nói với hắn đã bắt được siêu mẫu, người đã lên kế hoạch và bỏ thuốc hắn thành công.
Chính cô ta đã châm ngòi lửa, bắt đầu mối quan hệ giữa hắn và Giang Noãn Chanh.
Tuy rằng Nguyên Bảo đã trừng trị cô ta, hạ lệnh thanh trừng khiến cô ta vĩnh viễn không thể bước chân vào giới giải trí nhưng Lệ Mạc Tây cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ.
Hắn muốn làm mạnh tay hơn, để những người khác nhìn mà noi gương.
Trần Cường dẫn Lệ Mạc Tây đến căn phòng vip ở casino.
Sau đó mới đưa siêu mẫu bước vào.
Lệ Mạc Tây nhìn bộ dạng thê thảm của cô ta, trong lòng không có một chút thương cảm.
Chắc chắn, khi rơi vào tay Trần Cường, cô ta đã bị người của ông ta hạ hành không ít.
Nhìn xem cơ thể xinh đẹp này, lúc này người đã chẳng ra người, ma cũng chẳng ra ma.
"Lệ tổng! Lệ tổng! Tôi biết tôi sai rồi, tôi không nên bỏ thuốc anh! Lệ tổng, xin anh tha cho tôi, tha cho tôi đi mà!" Siêu mẫu vô cùng tuyệt vọng.
Vừa nhìn thấy Lệ Mạc Tây, cô ta liền quỳ xuống dưới chân hắn, dập đầu mấy cái liền.
"Hành hạ người ta cũng không ít nhỉ?" Lệ Mạc Tây không nhìn siêu mẫu mà ngẩng đầu lên nhìn Trần