“Nghĩ gì vậy? Sao lại thất thần thế? Trần Cường đã là gì cậu rồi à?” Trần Điềm Kiệt lái xe chậm lại, sau đó chiếc xe hoàn toàn dừng lại vì vướng đèn đỏ phía trước.
Hắn nghiêng đầu nhìn Giang Noãn Chanh, thấy cô rất im lặng, không giống với cô của ngày thường.
Chỉ cần không có người ngoài, Giang Noãn Chanh đối xử với hắn không khách khí, nói rất nhiều chuyện.
Một câu chuyện nhỏ nhặt thông qua miệng cô cũng có thể biến thành chuyện lớn.
Trần Điềm Kiệt hiểu tính cách của Giang Noãn Chanh, thiết nghĩ trước khi hắn đến casino đã có chuyện xảy ra.
“Không có chuyện gì đâu.
Hôm nay cậu nói không đến Thương Hội được vì phải gặp khách hàng, thế nào, có thành công hay không?” Giang Noãn Chanh thu hồi tất cả cảm xúc, nở nụ cười tươi rói với Trần Điềm Kiệt.
Trần Điềm Kiệt trông có vẻ là một người đàn ông vô vị, không để tâm đến cảm xúc của người khác nhưng hắn lại trái ngược hoàn toàn, chỉ cần một chi tiết nhỏ thôi hắn cũng sẽ đoán được.
Nhiều khi Giang Noãn Chanh nói với Trần Điềm Kiệt rằng, riêng hắn không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Giang Noãn Chanh cảm thấy khát nước, có lẽ là vì cuộc đấu khẩu ban nãy với Lệ Mạc Tây.
Cũng may trong xe Trần Điềm Kiệt luôn chuẩn bị sẵn nước.
Cô đưa tay với lấy, lại phát hiện chai nước đã sớm nằm trong tay người ngồi bên cạnh.
Trần Điềm Kiệt không muốn uống nước, hắn chỉ muốn giúp Giang Noãn Chanh mở nó ra.
“Nói đi, muốn nhờ mình chuyện gì?” Giang Noãn Chanh còn không hiểu tính cậu ấm nhà họ Trần sao? Sau khi kết thúc công việc nói rằng muốn tới đón cô, Giang Noãn Chanh đã cảm thấy lạ.
Hiện tại còn giúp cô mở nước.
Trần Điềm Kiệt chắc chắn biết rằng cô không yếu ớt đến mức một chai nước cũng không mở được.
Trần Điềm Kiệt cười hề hề, không hề cảm thấy tức giận vì đã bị Giang Noãn Chanh nhìn thấy.
Hắn đưa chai nước cho Giang Noãn Chanh cũng là lúc đèn xanh đã bật.
Trần Điềm Kiệt khởi động xe, cho xe chạy về phía trước, hắn nói: “Mình nghe nói cậu và Hân Lộ sẽ đi đóng phim!”
Giang Noãn Chanh lắc đầu, quả không ngoài dự đoán của cô.
Thực ra, Trần Điềm Kiệt thích Tống Hân Lộ, đã duy trì được một khoảng thời gian dài.
Giang Noãn Chanh nhớ có lần ba người họ có thời gian rảnh, ra ngoại ô thành phố cắm trại.
Tống Hân Lộ chỉ vô tình đẩy Trần Điềm Kiệt xuống một con suối nhỏ, ấy thế mà người đàn ông này lại bị cảm nắng, quyết tâm theo đuổi Tống Hân Lộ cho bằng được, hắn muốn biết bạn thân trở thành bạn gái của mình.
Nhưng không hiểu vì sao chỉ cần ở trước mặt Tống Hân Lộ, Trần Điềm Kiệt lại không làm được trò trống gì, vì vậy mới có việc Giang Noãn Chanh trở thành quân sư của hắn.
Cô không rõ, Tống Hân Lộ có biết việc này hay không.
Giang Noãn Chanh cũng không có ý định nói với cô ấy, nếu có nói người nói cũng phải là Trần Điềm Kiệt.
“Khi nào bọn mình đi quay mình sẽ báo lịch với cậu.
Đến khi đấy mình muốn uống matcha, còn Hân Lộ muốn uống gì chắc không còn mình nói với cậu đâu nhỉ?” Giang Noãn Chanh hừ lạnh, cố tình tỏ thái độ không vui.
Tên ngốc Trần Điềm Kiệt cái gì cũng tốt, chỉ là trong chuyện tình cảm quá chậm chạp, người ngoài như Giang Noãn Chanh nhìn vào còn cảm thấy khó chịu.
Chừng nào hai bọn họ còn chưa xác định rõ quan hệ, chừng đó Giang Noãn Chanh sẽ còn chứng kiến cảnh tượng Trần thiếu gia tán gái đến phát ngán!
[ … ]
Khoảng một tiếng sau, siêu mẫu lại bị kéo vào phòng vip, nơi có Lệ Mạc Tây đã đợi sẵn tại đó.
Lúc này, trong tay Lệ Mạc Tây đã cầm sẵn một ly rượu vang, hắn nhìn người phụ nữ bị đưa vào, thân tàn ma dại.
Xuân dược vẫn còn chưa hết tác dụng, siêu mẫu quằn quại dưới nền đất.
Chỉ cần là nhìn thấy đàn ông, cô ta đều không tự chủ mà dính sát người vào.
truyen bjyx
“Lệ tổng, anh còn muốn làm gì nữa vậy?” Nguyên Bảo không hiểu ý của Lệ Mạc Tây.
Người phụ nữ này đúng là có lỗi với hắn nhưng đã bị hắn hạ lệnh dày vò đến bán sống bán chết.
Bỗng dưng, Nguyên Bảo lại rùng mình.
Lệ Mạc Tây không hổ được đồn là ác ma, trừng phạt người khác không lưu tay.
“Nguyên Bảo, anh cảm thấy số thuốc này đủ không?” Người động đến hắn một phần, Lệ Mạc Tây sẽ trả lại mười phần, đây là nguyên tắc sống của hắn.
Lệ Mạc Tây đứng dậy, đi về phía của siêu mẫu.
Siêu mẫu vừa nhìn thấy hắn tới liền trườn cơ thể bẩn thỉu của mình