Giang Noãn Chanh nghe thấy ngữ khí nồng nặc mùi thuốc súng của Hàn Thiên Nhã, cô không dám vọng tưởng trước kia mình và đại minh tinh nổi tiếng này có quen biết, chỉ nghĩ đơn giản rằng không lẽ cô ấy đã biết chuyện xảy ra giữa cô và Lệ Mạc Tây.
Nếu như Giang Noãn Chanh đoán đúng, cô phải làm thế nào để hoá giải cục diện này?
Giang Noãn Chanh vẫn không phản ứng, trong lòng Hàn Thiên Nhã càng thêm tức giận.
Đã rơi vào bước đường cùng như ngày hôm nay, Giang Noãn Chanh dựa vào đâu còn tỏ vẻ cao ngạo chứ? Nơi Giang Noãn Chanh đang ở không có người, có thể hiểu chỉ có độc nhân vô nhị Giang Noãn Chanh và Hàn Thiên Nhã.
Vì thế, Hàn Thiên Nhã cũng không cần tốn sức làm bộ làm tịch.
“Thế nào? Cô không nhận ra tôi? Giang Noãn Chanh, không phải do gia đình suy sút cũng khiến trí nhớ của cô kém đi đấy chứ?” Không còn là một Hàn Thiên Nhã hiền lành, dịu dàng như lời đồn.
Trên thực tế, cô trong miệng người hâm mộ và cô trong đời thực khác nhau một trời một vực.
Tất nhiên, vẻ hoàn mĩ nhất của Hàn Thiên Nhã chỉ có thể để người ngoài thấy.
Giang Noãn Chanh và cô tính là có quen biết, vì thế không phải là người ngoài.
Giang Noãn Chanh thấy Hàn Thiên Nhã nhắc đến chuyện gia đình mình, cô liền biết quan hệ của cô và Hàn Thiên Nhã không đơn giản như cô đã nghĩ.
Giang thị, nhà họ Giang sụp đổ đã là chuyện của quá khứ, người đời cũng dần dần lãng quên nó vào dĩ vãng, vì thế rất ít người biết chuyện gia đình của Giang Noãn Chanh.
Giang Noãn Chanh không đáp trả, ngược lại cẩn thận hồi tưởng xem Hàn Thiên Nhã là ai, trong quá khứ của cô, cô ấy đứng ở vị trí nào.
Rất nhanh, Giang Noãn Chanh đã nhớ ra, cô và Hàn Thiên Nhã là bạn học chung trường cấp ba.
Vô tình nhớ lại quãng thời gian học trung học phổ thông, Giang Noãn Chanh lại nhớ tới dáng vẻ tiểu thư của chính mình.
Khi đó, cô và Hàn Thiên Nhã ngang hàng, đều là thiên kim tiểu thư.
“Thành thật xin lỗi, thời gian gần đây tôi bận quá, một vài chuyện đã lãng quên, không nhớ được cô là ai” Cô và Hàn Thiên Nhã có quen biết trước, lại thêm chuyện của Lệ Mạc Tây khiến Giang Noãn Chanh cảm thấy mối quan hệ này quá ngột ngạt.
Vốn còn thấy ước mơ làm bạn với đại minh tinh quá xa vời, bây giờ cầu được ước thấy lại vô cùng tuyệt vọng.
Hàn Thiên Nhã không ngờ Giang Noãn Chanh lại có thái độ này.
Giang Noãn Chanh của trước kia vô cùng cao ngạo, không bao giờ chịu cúi đầu khuất phục với người khác.
Cô khi giải thích bản thân lấy nhầm kịch bản của Thẩm Dịch mới là Giang Noãn Chanh mà Hàn Thiên Nhã quen biết.
Nhưng Hàn Thiên Nhã đã quên rằng thời gian và hoàn cảnh là hai yếu tố quyết định sự thay đổi của con người.
“Không ngờ Giang tiểu thư ngày nào đã học được cách nhún nhường rồi? Giang Noãn Chanh, gặp lại cô ở đây, cô có biết tôi vui đến mức nào không?” Điệu bộ Hàn Thiên Nhã vô cùng cao ngạo.
Cô chỉ hận không thể để những người quen biết của cô và Giang Noãn Chanh được chứng kiến cảnh tượng này.
Hàn Thiên Nhã vốn không ưa gì Giang Noãn Chanh, hiện tại gặp lại chỉ thấy chán ghét.
Giang Noãn Chanh biết Hàn Thiên Nhã đang cố ý nhắc lại chuyện cũ.
Cô hoàn toàn không muốn tiếp chuyện với cô ấy.
Giang Noãn Chanh sợ bản thân bị Hàn Thiên Nhã kích động vì cô ấy biết quá nhiều chuyện trong quá khứ của cô.
Giang Noãn Chanh tin, cô ấy chỉ tuỳ tiện nói một vài câu cũng đủ bức cô phát điên.
Vì không muốn làm loạn trong đoàn làm phim, Giang Noãn Chanh thầm nghĩ trong lòng một điều nhịn là chín điều lành.
“Tôi còn có việc xin phép đi trước!” Dứt lời, Giang Noãn Chanh liền muốn rời đi.
Làm gì có chuyện cô ngu ngốc ở lại để bị Hàn Thiên Nhã chọc tức.
Sau khi nhận ra thân phận Hàn Thiên Nhã, Giang Noãn Chanh biết cô ấy không phải dạng người dễ động, càng không phải loại người có thể chịu thua, cúi đầu trước người khác.
Xét về độ cứng rắn, Giang Noãn Chanh chín, Hàn Thiên Nhã mười.
“Cô còn có thể có việc gì chứ? Giang Noãn Chanh, vai diễn quần chúng của cô còn hai tiếng nữa mới bắt đầu cơ mà.
Vội vã chạy đi không phải là