Thẩm Dịch đã lên tiếng, tất nhiên mọi người đều không dám to nhỏ, kể cả Trịnh Kha cũng phải im lặng.
Thẩm Dịch tiến về phía trước, rõ hơn là đi về hướng của Giang Noãn Chanh.
Giang Noãn Chanh thấy Thẩm Dịch, không còn bộ dạng hiếu chiến như khi nãy.
Trong đoàn làm phim ai cũng biết tính cách của Thẩm Dịch khó chiều.
Chỉ cần không vừa ý hắn, chắc chắn sẽ bị mất té tát.
“Cô tên gì thế?” Không giống như suy nghĩ của mọi người, Thẩm Dịch không “phát hoả” với Giang Noãn Chanh mà nói chuyện nhẹ nhàng.
Ngữ khí này trước kia còn chưa từ nhìn thấy Thẩm Dịch sử dụng qua.
Giang Noãn Chanh hiển nhiên cũng không ngờ Thẩm Dịch lại dùng giọng nói này nó với cô.
Cô ngây ngốc, không biết trả lời thế nào cho phải.
Thẩm Dịch hiểu nhầm cô đang sợ hắn, hoặc là cô không nghe thấy.
Thẩm Dịch lặp lại lời nói một lần nữa, ngữ khí vẫn không chút tức giận: “Cô gái, cô tên gì vậy?”
Giang Noãn Chanh bây giờ mới có phản ứng, cô trả lời: “Giang Noãn Chanh, đạo diễn Thẩm, tên tôi là Giang Noãn Chanh” Sau khi nói ra tên mình, Giang Noãn Chanh cảm thấy như vậy không được lịch sử lắm bèn nhanh chóng sửa lại câu nói cho đầy đủ chủ ngữ vị ngữ.
Thẩm Dịch không tiếc lời khen.
Vừa rồi hắn đứng phía sau, quan sát toàn bộ cuộc đối thoại giữa Giang Noãn Chanh và đám người kia.
Không thể không thừa nhận, cô gái này rất gan dạ.
Có thể lớn giọng nói với mọi người, còn chỉ trích bọn họ không có chí cầu tiến, Thẩm Dịch thật sự mong rằng cô không phải người tầm thường.
Ý hắn, hắn muốn cô mang lại cái nhìn mới cho giới nghệ thuật nói chung và giới phim ảnh, truyền hình nói riêng.
“Tôi đánh giá rất cao về chí tiến thủ của cô.
Cô nói không sai, diễn viên quần chúng có thể sẽ trở thành hạt sạn lớn nhất trong một bộ phim.
Không phải thời gian gần đây đang có trend đào lại quá khứ sao? Không ít bộ phim cổ trang diễn viễn quần chúng sử dụng điện thoại, đi dép tổ ong.
Nhưng, có chí tiến thủ thôi là chưa đủ, cũng cần phải đi kèm hành động” Thẩm Dịch mỉm cười.
Hắn vừa khen Giang Noãn Chanh, cũng là vừa cảnh cáo đám người trong đoàn làm phim không có tâm tư trong công việc mà chỉ thích đi hóng chuyện.
Tuy rằng Giang Noãn Chanh chỉ thủ vai quần chúng.
Thẩm Dịch đối với vai diễn này cũng không đạt yêu cầu quá cao.
Nhưng thứ hắn đánh giá là thái độ công việc của cô.
Thẩm Dịch tin với phong cách làm việc này của Giang Noãn Chanh, việc cô tiến lên đỉnh lưu, diễn viên nổi bật chỉ là việc sớm muộn mà thôi.
“Bạn học Giang Noãn Chanh, tôi rất mong chờ vào cảnh diễn của cô đấy!” Thẩm Dịch cười cười.
Nhìn dáng vẻ của Giang Noãn Chanh, đoán chừng cô vẫn chỉ là sinh viên mà thôi.
Sau khi nói xong câu này, Thẩm Dịch nhanh chóng giải tán mọi người để tiếp tục cảnh quay.
Nghĩ lại mới cảm thấy kỳ quái, lần đầu tiên hắn lại dành thời gian để trò chuyện với một cô gái mà không phải là công việc.
Sau khi mọi người rời đi, Tống Hân Lộ mới chạy về phía Giang Noãn Chanh.
Cô vốn đang ngủ rất ngon, lại bị tiếng động lớn đánh thức nên đã tỉnh dậy.
Tống Hân Lộ rất thích hóng chuyện, chỉ là không ngờ chuyện mà cô hóng được là chuyện của bạn thân mình.
Nhưng không thể không nói, thái độ của Giang Noãn Chanh quá cứng, quá chất!
Giang Noãn Chanh hiểu Tống Hân Lộ muốn nói gì với cô, cô mỉm cười, nắm lấy tay cô ấy: “Mình không sao đâu! Đạo diễn Thẩm cũng không nói gì mà, chỉ cần khi diễn mình làm tốt là được!”
Tống Hân Lộ phụ hoạ theo Giang Noãn Chanh để giúp cô bớt căng thẳng: “Ừm ừm, không sao đâu.
Mình đã nói với cậu đạo diễn Thẩm là người tốt, anh em sẽ không làm khó cậu đâu!” Thẩm Dịch cái gì cũng tốt, chỉ là khi dính dáng đến công việc mới có tính cách kỳ quái như vậy.
“Noãn Chanh à, còn lâu mới đến cảnh quay của bọn mình.
Cậu muốn ăn gì không để mình mua cho cậu? Để mình đi mua cho, cậu cứ ở lại đoàn làm phim, có tin tức gì còn kịp báo được!” Ngủ một giấc tỉnh dậy, cái bụng Tống Hân Lộ đói meo.
Giang Noãn Chanh lắc đầu.
Cô không đói.
Sau vụ việc kia cũng không có tâm trạng ăn uống.
Tuy Thẩm Dịch không nói gì, chỉ một câu đơn giản là mong chờ biểu hiện của cô nhưng Giang Noãn Chanh cứ cảm thấy nặng nề kiểu gì.
Tựa hồ như thể có người đặt vào