Thẩm Dịch là đạo diễn có kinh nghiệm, hiển nhiên nhìn ra mánh khóe của diễn viên đoán mama.
Hắn đau đầu vô cùng, đoàn làm phim mới khai máy chưa được bao lâu đã xảy ra một đống chuyện.
Thẩm Dịch không muốn giới truyền thông chú ý đến.
Bộ phim “Hoàng hậu Tử phù” ngay từ khi ra mắt công chúng đã làm mưa làm gió vì được nhà đầu tư rót vốn khổng lồ.
Tính đến thời điểm hiện tại, bọn họ vẫn đang âm thầm khai máy và bảo vệ danh tính của những diễn viên chính tham gia.
Nếu để giới truyền thông chú ý tới, “Hoàng hậu Tử Phù” sẽ biến thành cái gai trong mắt của một số nền tảng.
Đến khi đó dù có Lệ Mạc Tây chống lưng cũng khó thoát khỏi một vài tranh chấp.
Thẩm Dịch tỏ rõ thái độ không vui.
Hắn đứng dậy, đi về phía Tống Hân Lộ rồi đỡ cô lên, hỏi thẳng diễn viên diễn vai mama: “Quy định của đoàn làm phim không phải cô đã được học rồi sao? Vì sao lại đánh thẳng?” Trước khi ra tay đánh Tống Hân Lộ, người này còn đặc biệt dùng sức đẩy Tống Hân Lộ rất mạnh nhưng xét thấy Tống Hân Lộ không có vấn đề gì, Thẩm Dịch mới không cho dừng cảnh quay ở đó.
Diễn viên diễn vai mama thấy Thẩm Dịch tức giận, trong lòng vô cùng run sợ.
Theo bản năng, cô ta đảo mắt nhìn Hàn Thiên Nhã đang ngồi phía sau quan sát tất cả.
Hàn Thiên Nhã không hề trốn tránh ánh mắt của cô ta, ngược lại còn thản nhiên tiếp nhận.
Hàn Thiên Nhã kéo tay trợ lý, trợ lý liền đỡ cô đi đến bên cạnh Thẩm Dịch.
“Đạo diễn Thẩm, ban nãy khi tôi diễn tôi có dặn cô ấy là cứ đánh thật đi, thật mạnh vào vì muốn cảnh quay đạt được hiệu quả tốt nhất.
Chắc cô ấy quên mất đã thay người đóng hộ tôi nên vẫn ra tay mạnh như vậy!” Thẩm Dịch không ngờ Hàn Thiên Nhã lại chịu ra mặt.
Chính thái độ này của Hàn Thiên Nhã càng khiến mọi người trong đoàn làm phim yêu quý cô hơn.
Rất ít diễn viên nổi tiếng hiện nay có thể chịu khổ như cô.
Đánh thật rất đau, nếu không cẩn thận còn gây ảnh hưởng đến nhan sắc, diễn viên không chỉ hoạt động trong đoàn làm phim mà còn phải chạy đi dự sự kiện.
Thẩm Dịch dần dần có cái nhìn khác về Hàn Thiên Nhã.
Giang Noãn Chanh nghe Hàn Thiên Nhã nói thế thì vô cùng tức giận.
Dựa vào đâu bạn cô phải chịu khổ còn những gì tốt đẹp đều đổ lên đầu cô ta? Người chịu đau, bị đánh là Tống Hân Lộ, người hưởng lợi là Hàn Thiên Nhã, đây rốt cuộc là cái định lý gì chứ? Giang Noãn Chanh không khống chế được sự bất bình, người khác không hiểu Hàn Thiên Nhã, chẳng nhẽ cô lại không rõ cô ta là loại người như thế nào?
“Noãn Chanh, bình tĩnh một chút! Lúc này cô chạy đến đó không phải đã giúp Hàn Thiên Nhã đạt được mục đích sao? Hàn Thiên Nhã làm thế này là vì muốn cô làm loạn lên, sau đó lấy cớ để đuổi cô ra khỏi đoàn làm phim.
Nhẫn nhịn một chút đi!” Kiều Xảo thở dài.
Chính cô cũng cảm thấy lần này Hàn Thiên Nhã rất quá đáng nhưng như cô đã nói với Giang Noãn Chanh, nếu lúc này mà không lý trí thì chỉ có giúp Hàn Thiên Nhã đạt được hiệu quả mà cô ta mong muốn.
Giang Noãn Chanh hiểu những gì mà Kiều Xảo nói.
Cô cuộn chặt tay, cố gắng khống chế bản thân.
Phía đằng xa, Tống Hân Lộ mỉm cười với Thẩm Dịch.
Sau khi cơn đau xua đi, Tống Hân Lộ cũng dần tỉnh táo hơn.
Cô hiểu địa vị của Hàn Thiên Nhã trong đoàn làm phim lớn cỡ nào, càng biết bản thân lúc này cần phải làm gì.
Tống Hân Lộ chủ động nói: “Đạo diễn Thẩm, tôi thật sự không sao mà! Mọi người đều muốn cảnh quay được hoàn thành một cách tốt nhất mà thôi.
Hơn nữa hiện tại yêu cầu của khán giả rất cao, đánh thật thì phim mới càng thật!”
Thẩm Dịch nghe Tống Hân Lộ nói thế mới thấy yên tâm hơn.
Hắn để Tống Hân Lộ nghỉ ngơi năm phút, sau đó lại tiếp tục cảnh quay.
Cảnh quay được quay lại lần thứ ba, diễn viên đã tập trung vào vị trí của mình.
Khung cảnh quen thuộc lại được tái diễn, nữ diễn viên đóng vai mama tiếp tục ẩn ngã Tống Hân Lộ, lực đẩy lại tăng lên vài phần.
Tống Hân Lộ cũng là con người làm bằng da bằng thịt, sao lại không biết đau cơ chứ! Cô căm phẫn nhìn người nọ, ánh mắt ứa lệ nhưng cố chấp không