Tống Hân Lộ căn bản không cần Giang Noãn Chanh chạy ra đây.
Vấn đề của cảnh quay này không phải nằm ở bên cô mà nằm ở người diễn nhân vật mama.
Tống Hân Lộ sợ sự xuất hiện của Giang Noãn Chanh khiến Thẩm Dịch hiểu nhầm, có suy nghĩ không tốt về cô.
Tất nhiên, Giang Noãn Chanh không thể hiểu được tất cả tâm tư của Tống Hân Lộ vào lúc này, cô luôn cho rằng Tống Hân Lộ đang muốn bảo vệ cô, vì không muốn cô đắc tội với Hàn Thiên Nhã.
Giang Noãn Chanh ra hiệu cho cô ấy im lặng.
Cô nâng gương mặt Tống Hân Lộ lên, tỉ mỉ nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cô ấy, trong lòng vô cùng xót xa.
Nói thế nào Tống Hân Lộ cũng là tiểu thư của Tống gia, tuy thế lực Tống gia hiện tại không thể so sánh với thế lực của Hàn gia và Mạc gia nhưng cô ấy vẫn xứng đáng được tôn trọng.
Giang Noãn Chanh nhìn thấy còn thấy đau thay, nếu để bác trai và bác gái nhìn thấy sẽ xót đến mức độ nào.
Gương mặt Tống Hân Lộ bị đánh đến độ phồng rộp, dù có che bao nhiêu lớp phấn cũng không đủ.
“Cô đang làm cái gì phải hả? Cô có biết chúng tôi đang đóng phim không?” Nữ diễn viên diễn vai mama đã nhận được ánh mắt của Hàn Thiên Nhã, thế nên cô ta không hề bỏ lỡ cơ hội tốt này.
Cô ta tiến về phía trước, dùng sức tách Giang Noãn Chanh và Tống Hân Lộ ra.
Giang Noãn Chanh bị đẩy mạnh, thiếu chút nữa đứng không vững.
Nếu lực cô ta đẩy Tống Hân Lộ khi quay phim là một thì khi đẩy Giang Noãn Chanh, cô ta dùng đến mười phần lực.
Hàn Thiên Nhã đã có lệnh chỉ cần kích động Giang Noãn Chanh là được, dùng đến cách nào cũng không cần quan tâm.
Giang Noãn Chanh vẫn đứng được vững, dẫu sao hoàn cảnh thế này cô đã từng trải qua.
Giới giải trí hỗn tạp thế nào cũng không bằng môi trường ở Thương Hội và Tầm Phong.
Giang Noãn Chanh không nói không rằng bước chậm đến bên cạnh Tống Hân Lộ, cô không hề dừng lại, vẫn muốn bảo vệ bạn thân của mình đến cùng.
“Mắt tôi không mù, làm sao lại không biết được mấy người đang đóng phim? Tôi lại còn tưởng rằng cô mù cơ đấy!” Giang Noãn Chanh bật cười thành tiếng.
Khi bị bức đến đường cùng, một Giang Noãn Chanh cao ngạo lại xuất hiện.
Cô có thể nhẫn nhịn nhưng khi người khác nhiều lần vượt qua giới hạn của cô, Giang Noãn Chanh sẽ phản kháng.
Không phải đã từng có câu nói người không vì mình, trời tru đất diệt sao? Giang Noãn Chanh lên tiếng không phải vì một mình Tống Hân Lộ mà còn để cảnh cáo Hàn Thiên Nhã.
Người trong đoàn làm phim không nghĩ Giang Noãn Chanh vừa mở miệng đã nói chuyện rất gay gắt.
Thẩm Dịch không nói gì, cũng không có ý định ngăn lại, chỉ yên lặng đứng nhìn Giang Noãn Chanh.
Ngay từ khi cô xuất hiện, Thẩm Dịch biết cô gái này không phải người tầm thường.
Hắn rất thích tính cách này của cô, có thể nhường nhịn, cũng có thể thẳng thắn.
Tống Hân Lộ không giống như Thẩm Dịch, nhìn thái độ của Giang Noãn Chanh, cô biết Giang Noãn Chanh thật sự sắp bùng nổ rồi.
Nếu để tình trạng này xảy ra, người bị ảnh hưởng còn không phải Tống Hân Lộ sao? Tống Hân Lộ một tay ôm lấy mặt, một tay kéo Giang Noãn Chanh về phía mình: “Noãn Chanh, cậu bình tĩnh một chút.
Dù sao cũng chỉ là đóng phim mà thôi, đừng làm quá mọi chuyện lên!”
Giang Noãn Chanh trong lòng cười lạnh, ánh mắt càng lúc càng thêm sắc sảo.
Người làm quá không phải là cô mà là Hàn Thiên Nhã.
Giang Noãn Chanh không trách Tống Hân Lộ khuyên cô vì chính cô là người kéo Tống Hân Lộ xuống vũng bùn bẩn này.
Họa do cô gây ra, Giang Noãn Chanh sẽ là người chịu trách nhiệm.
Cô không kịp giải thích nhiều với cô ấy, chỉ cho Tống Hân Lộ một ánh mắt trấn an.
“Sao? Lời tôi nói cô không nghe rõ? Chẳng nhẽ không chỉ mù mà đến tai còn có vấn đề sao? À, tôi còn quên mất trí nhớ của cô còn không tốt.
Một câu thoại vỏn vẹn có mấy chữ mà không đọc nổi!” Giang Noãn Chanh tiến về phía trước.
Nữ diễn viên nọ nhất thời bị khí thế của cô lấn áp, từng bước từng bước lùi về sau.
Chẳng một ai trong đoàn làm phim ngờ rằng, Giang Noãn Chanh một khi “điên” lên sẽ đáng sợ như vậy.
Duy chỉ có Hàn Thiên Nhã vẫn nhàn hạ quan sát khung cảnh phía trước.
Giang Noãn Chanh lúc này