Biệt thự của Lệ Mạc Tây không nằm trong thành phố mà nằm ở ngoại ô.
Nguyên Bảo lái xe với tốc độ rất nhanh, dù sao hắn cũng là đàn ông tuy không trải qua nhưng cũng biết Lệ Mạc Tây lúc này khó chịu như thế nào.
Chỉ còn một đoạn đường ngắn nữa là sẽ đến biệt thự, bỗng dưng trên đường lại có một chiếc xe đi ngược chiều với tốc độ lớn, đèn pha chiếu thẳng lên gương mặt Nguyên Bảo.
Hắn vội vàng đánh lái mới tránh được một kiếp nạn.
Giang Noãn Chanh cũng vì hành động vừa rồi mà tỉnh dậy.
Cô đưa tay dụi mắt, thấy bản thân đang nằm tựa lên bả vai Lệ Mạc Tây thì giật mình.
Theo bản năng Giang Noãn Chanh đưa tay véo lên người mình một cái, cũng may là vẫn cảm nhận được bản thân có đau, nếu không cô chẳng biết ca thán với ai nữa.
Từ khi biết người đàn ông này có thể là Lệ Mạc Tây – ác ma trong mỗi câu chuyện của từng người đến Thương Hội, Giang Noãn Chanh có chút “rén” hắn.
“A, xin lỗi, tôi không cố ý!” Giang Noãn Chanh vội vàng tránh xa Lệ Mạc Tây, còn không quên nói một câu xin lỗi với hắn.
Lệ Mạc Tây không nói gì, chỉ nhìn một cái rồi lại nhắm chặt mắt lại.
Giang Noãn Chanh mơ hồ cảm nhận được hắn đang bất mãn với cô.
Nhưng dù sao cũng đã xin lỗi rồi, chẳng nhẽ hắn muốn cô quỳ xuống chân hắn mới hài lòng?
Tất nhiên những nghi vấn này chỉ diễn ra trong đầu Giang Noãn Chanh mà thôi, cô làm sao có đủ can đảm nói ra ngoài.
Nếu hắn thật sự là Lệ Mạc Tây, chỉ một câu nói của hắn đã có thể đá bay cô ra khỏi Thương Hội.
Đến khi đó cho dù có mười Trần Điềm Kiệt cũng không thể cứu nổi cô.
Giang Noãn Chanh lúc này mới ý thức được xe đã chạy ra ngoại ô thành phố, cô giật mình, vội hỏi: “Chúng ta đang đi đâu?”
Nguyên Bảo biết Lệ Mạc Tây không muốn nói chuyện với người lạ, định lên tiếng trả lời Giang Noãn Chanh thì ai đó đã tranh nói trước: “Trở về biệt thự của tôi.
Nếu cô muốn xuống xe lúc này cũng được thôi, nhưng cô phải biết nơi này là cao tốc, cô không bắt xe được mà dù cô có bắt được xe, cô dám chắc chắn sẽ không xảy ra tình huống vừa rồi?”
Nói qua nói lại, Lệ Mạc Tây là không muốn Giang Noãn Chanh xuống xe.
Nguyên Bảo đi theo hắn bao nhiêu năm tất nhiên là hiểu ý tứ này nhưng còn người phụ nữ đó có hiểu không, hắn ta lại không rõ.
Xem chừng, Lệ tổng của hắn đã nhắm chúng người phụ nữ xinh đẹp này rồi! Trước đó và hiện tại bên cạnh Lệ Mạc Tây không thiếu phụ nữ nhưng lại chưa từng động lòng, để mắt đến cô gái nào.
Giang Noãn Chanh là ngoại lệ đầu tiên của hắn.
“Nếu tôi đi theo anh thì sao?” Giang Noãn Chanh hỏi ngược lại hắn.
Cô và hắn không quen biết, chỉ vì một vụ việc kia mà đi theo hắn thì quá kỳ quái.
Hỏi xong, Giang Noãn Chanh quay đầu nhìn Lệ Mạc Tây lại phát hiện hắn cũng đang nhìn cô.
Ánh mắt lần này của Lệ Mạc Tây rất lạ, cụ thể lạ ở điểm nào cô cũng không thể nói rõ chỉ cảm thấy không còn hung dữ như trước.
“Đi theo tôi, cô không chết được!” Lệ Mạc Tây vẫn giữ ngữ khí lạnh nhạt.
Hắn vừa dứt lời, Nguyên Bảo lại tiếp tục tăng tốc.
Ánh mắt Lệ Mạc Tây hơi tối đi ngay khi xe của họ vừa xuyên qua một đám đông.
Thực tế chỉ cần rẽ vào đoạn đường này và đi hết sẽ đến ngay biệt thự của Lệ Mạc Tây nhưng Nguyên Bảo lại lựa chọn đi đường tắt.
Có người đang nhắm vào Lệ Mạc Tây, hắn biết điều này.
Xem ra vụ việc ngày hôm nay không điều tra kỹ càng là không được.
Con đường vòng dẫn đến biệt thự của Lệ Mạc Tây phải đi khá xa mới có thể đến nơi, đường đi lại không thông thoáng và bằng phẳng như đường chính.
Nguyên Bảo vẫn tiếp tục tăng tốc vì hắn sợ đám người kia sẽ nhận ra đây là xe của Lệ Mạc Tây và đuổi theo.
Hai người đàn ông đầy tâm sự, gương mặt căng thẳng bao nhiêu thì sắc mặt Giang Noãn Chanh lại khó coi bấy nhiêu.
Cô bị say xe rồi, lần đầu tiên bị say xe! Nguyên Bảo đi quá nhanh, lại nhiều khúc cua khiến Giang Noãn Chanh không thể ngồi vững.
Cô liên tục va vào người Lệ Mạc Tây.
Cuối cùng Lệ Mạc Tây cũng không chịu nổi nữa, hắn vươn tay nắm lấy tay của Giang Noãn Chanh, chỉ một hành động nhỏ