Khăn tắm vừa trượt xuống, Lệ Mạc Tây đã nhanh chóng kéo lên.
Hắn thở phào một hơi vì nếu như không kéo kịp, hắn thật sự không biết như thế nào nữa.
Nhìn lại tình trạng của hắn và Giang Noãn Chanh lúc này, đôi mắt Lệ Mạc Tây dần dần chuyển thành đục ngầu.
Hắn không nói không rằng, dùng lực đẩy mạnh cô ra.
Ngay lập tức Giang Noãn Chanh đã bị hắn hất sang một bên không nương tiếc.
Cô ngơ ra, một lúc sau trong lòng đã mắng chửi Lệ Mạc Tây một tràng dài.
Giang Noãn Chanh đủ tự tin để nói rằng bất kỳ loại đàn ông nào cô cũng đã từng gặp qua.
Có ôn nhu, có cáu gắt nhưng tất cả khi nhìn thấy cô đều phải thương hoa tiếc ngọc, đối xử dịu dàng.
Còn Lệ Mạc Tây hắn thì sao? Lần nào lần nấy đều giống như một con quỷ phát điên, chỉ hận không thể giết chết cô! Giang Noãn Chanh thật sự không hiểu chỉ mới lần đầu gặp mặt, cô và hắn rốt cuộc đã có thù gì mà hắn phải làm đến mức độ này? Chẳng nhẽ là thù từ kiếp trước.
“Đây là phòng ngủ của tôi, không phải là nơi cô có thể bước vào, mau cút ra ngoài!” Lệ Mạc Tây chẳng biết đã đi ra ngoài từ khi nào.
Hắn một mạch đi thẳng ra ban công, trên tay còn cầm theo một điếu thuốc lá và một chiếc bật lửa.
Đúng là người có tiền, bất kỳ đồ vật nào trên người hắn đều tỏa ra một mùi hương vô cùng sang trọng mà Giang Noãn Chanh có làm quần quần cả đời cũng không thể có được.
“Tôi không biết địa chỉ của nhà anh.
Muốn anh nói địa chỉ để tôi gọi xe về!” Giang Noãn Chanh không muốn nhiều lời với hắn, trực tiếp nói ra điều cô muốn nhất vào lúc này.
Giang Noãn Chanh nghĩ chỉ cần ở bên cạnh Lệ Mạc Tây thêm một giây nữa, chắc chắn cô sẽ phát điên mất.
Người đàn ông này trong tay nắm cả một Lệ thị khổng lồ, cô không động được vào người hắn mà Giang Noãn Chanh cũng không biết cô có thể nhịn hắn bao lâu.
Lệ Mạc Tây hơi nhíu mày.
Hắn rít sâu một hơi thuốc nhưng chóp mũi vẫn phảng phất hương vị ban nãy.
Hắn không biết mùi hương hắn ngửi thấy đến từ cơ thể Giang Noãn Chanh hay là mùi hương vốn có trong căn phòng này.
Lệ Mạc Tây hiện tại vẫn còn bị thuốc khống chế, hắn dần dần không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Nhưng Lệ Mạc Tây vẫn đủ tỉnh táo để nhận thức hắn không thể để Giang Noãn Chanh biết địa chỉ chính xác của căn nhà này.
Ban nãy nếu không phải vì đám người kia, chắc chắn Nguyên Bảo không cần phải lái cả một đoạn đường dài để quay về biệt thự.
Hiện tại Nguyên Bảo đã rời đi điều tra đám người không rõ lai lịch, Lệ Mạc Tây chưa nhận được bất kỳ tin tức nào từ hắn nên việc hắn nghi ngờ Giang Noãn Chanh có liên quan đến bọn họ là điều không thể tránh khỏi.
Bỗng dưng có một người phụ nữ xuất hiện bám chặt lấy hắn không buông, nói Lệ Mạc Tây không cảnh giác chính là nói dối.
Hơn nữa, Giang Noãn Chanh là người xuất thân từ Thương Hội.
Trong hộp đêm này đủ loại người, cô là tay sai của ai, do thám của kẻ nào, Lệ Mạc Tây chắc chắn sẽ điều tra được.
Chỉ cần cô có một chút ý đồ bất chính với hắn, Lệ Mạc Tây cũng không ngại để tay hắn dính máu tươi.
Giang Noãn Chanh không nghe thấy Lệ Mạc Tây trả lời tưởng rằng cô nói quá nhỏ, dẫu sau khoảng cách giữa cô và hắn cũng rất xa.
Một người đứng trong phòng, một người đứng ngoài lan can, cộng thêm lúc này còn có tiếng gió.
Giang Noãn Chanh không kỹ tính như người đàn ông kia, càng không đủ lý trí để liên tưởng đến những điều mà Lệ Mạc Tây đang nghĩ.
Trong đầu cô lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là lấy được địa chỉ và gọi xe về, cô – muốn – về - nhà!
Nghĩ đến đây, Giang Noãn Chanh tiến dần về phía Lệ Mạc Tây, vừa đi vừa nói: “Tôi muốn địa chỉ của căn biệt thự này để gọi xe về!”
Lệ Mạc Tây bây giờ mới có phản ứng.
Hắn quay đầu nhìn người phụ nữ vừa lên tiếng.
Cô đứng ngược sáng, gương mặt xinh đẹp lúc này chỉ nhìn thấy rõ phân nửa nhờ ánh sáng yếu ớt.
Lệ Mạc Tây bỗng dưng có một chút thắc mắc một người phụ nữ cao ngạo, có cá tính như Giang Noãn Chanh vì sao lại chấp nhận trở thành nhân viên của Thương Hội.
Hắn chắc chắn với ngoại hình này của cô sẽ