Giang Noãn Chanh bị thương không nhẹ, cánh tay trắng noãn giờ chỉ nhìn thấy toàn là máu, trông đáng sợ vô cùng.
Thế nhưng Lệ Mạc Tây hoàn toàn không quan tâm đến cô.
Nghe thấy tiếng động lớn, hắn dường như tỉnh táo hơn phần nào.
Mắt thấy bình sứ vỡ thành trăm mảnh đang nằm “thảm thương” dưới đất, lòng Lệ Mạc Tây lạnh buốt.
Hắn lại càng thêm chán ghét Giang Noãn Chanh hơn.
Trước là câu dẫn hắn, giờ là phá hỏng đồ đạc của hắn.
Lệ Mạc Tây nghĩ nếu hắn còn để cô ở đây, cả căn biệt thự này chắc chắn sẽ bị cô làm hỏng!
“Tôi chỉ cho cô đúng ba giây để cô cút ra ngoài.
Đến khi tôi đếm đến ba mà cô vẫn xuất hiện trong tầm mắt của tôi thì cô đừng có trách!” Lệ Mạc Tây nghiêm túc rồi, không còn dáng vẻ thâm trầm như lúc nãy.
Tựa hồ như món đồ bị vỡ đối với hắn vô cùng quan trọng.
Chỉ trách lúc này, Giang Noãn Chanh đã quá đau, không kịp nhận thức ra điều đó.
Giang Noãn Chanh vốn không phải người hiền lành.
Trước kia ai ức hiếp cô, cô nhất định phải trả lại hắn gấp mười.
Chỉ là cuộc sống vất vả khiến Giang Noãn Chanh học đường cách nhẫn nhịn.
Nhưng con người cũng có giới hạn, hết lần này đến lần khác cô vô cớ chịu cơn tức giận của Lệ Mạc Tây, lần này sẽ không như thế nữa.
Giang Noãn Chanh từ từ đứng dậy, cô nín đau, không nhìn cánh tay vẫn còn đang chảy máu, tiến dần về phía Lệ Mạc Tây.
Giang Noãn Chanh giống như đã bị một người khác nhập vào, không còn dáng vẻ yếu đuối, cố gắng nhẫn nhịn như trước mà thay vào đó là một người phụ nữ mạnh mẽ, có thể liều sống liều chết với Lệ Mạc Tây.
Thực ra, Giang Noãn Chanh thích mình như vậy hơn, chẳng có người con gái nào can tâm tình nguyện trở thành con rối trong tay người khác.
Nếu không phải hoàn cảnh ép buộc, cô nghĩ mình sẽ giống như Lệ Mạc Tây, cao ngạo đối diện với mọi người.
“Đủ chưa? Anh lấy quyền gì mà đuổi tôi? Lệ Mạc Tây, anh là người nắm quyền Lệ gia, vạn người khiếp sợ anh thì sao chứ? Anh đẩy tôi bị thương, cưỡng ép bắt tôi đến đây là còn không cho phép tôi gọi xe vào? Anh bị điên hả? Có máu bạo hành người khác hay gì?” Giang Noãn Chanh một khi đã quyết định không nhẫn nhịn thì có gì cô nói đó, không ngại bất cứ điều gì.
Lệ Mạc Tây sững ra, dường như không ngờ mình sẽ bị một người phụ nữ không quen biết mắng té tát như vậy.
Đối với Giang Noãn Chanh những câu nói trên chưa là gì cả.
Cô chịu sự sỉ nhục của hắn, bị hắn đẩy hết lần này đến lần khác, cả người vẫn còn đau nhức lại thêm hiện tại cô bị thương, máu vẫn chảy, còn hắn thì không có nửa điểm quan tâm.
Hôm nay Giang Noãn Chanh không mắng cho hắn tỉnh táo cô chắc chắn sẽ đổi thành họ của hắn, nguyện đời đời kiếp kiếp làm nô lệ cho hắn.
Nghĩ tới đây, Giang Noãn Chanh như thể được tiếp thêm sức lực, nói tiếp: “Mẹ kiếp! Không phải chỉ có chút tiền là đã muốn ra mặt thích làm gì thì làm nấy sao? Tôi đúng là làm việc trong Thương Hội, công việc cũng không sạch sẽ gì nhưng tuyệt đối không giống như anh, chỉ biết làm khó người khác! Lệ Mạc Tây, anh đến con chó cũng không bằng! Con chó không tùy tiện cắn người, còn anh bạ đâu cũng cắn, giống như một kẻ điên vậy!”
Trước kia Giang Noãn Chanh không dám gọi thẳng tên của hắn, cũng rất ít khi gọi hắn là “Lệ tổng” vì cô cảm thấy thân phận thật sự của hắn quá bức người.
Thân là người đứng đầu tập đoàn Lệ thị, trong tay quản lý vô số sản nghiệp đáng tiền có thể lên mặt dạy đời người khác cũng không phải là chuyện khó hiểu, nhưng hắn đã vượt quá giới hạn của Giang Noãn Chanh.
Cô mắng chửi thế này chẳng qua chỉ muốn thay trời hành đạo mà thôi!
Câu đầu mắng hắn đồ khốn, câu sau ví hắn không bằng một con chó.
Nói cho cùng là Lệ Mạc Tây thấy cô mới là kẻ điên.
Từ khi hắn sinh ra đến nay, những người đứng trước mặt hắn mười người thì phải có đến 11 người nịnh hắn, dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành hắn.
Giang Noãn Chanh thì luôn làm ngược lại.
Kể cả khi cô cầu xin hắn, hắn vẫn nhìn ra một chút cao ngạo trong ánh mắt của cô.
Lệ Mạc Tây không muốn nhiều lời với Giang Noãn Chanh, hắn chỉ tay vào