Phương Mạn Hà biết lần này con trai đối với Giang Noãn Chanh là thật lòng, quan hệ của hai người họ khó mà chấm dứt, cách tốt nhất vẫn là phải hành động nhanh chóng.
Phương Mạn Hà đã sắp xếp thoả đáng lễ đính hôn của Hàn Thiên Nhã và Lệ Mạc Tây, cuối tuần sau sẽ tổ chức.
"Mạn Hà, con còn không hiểu tính cách Tiểu Tây sao? Thằng bé vốn dĩ không thích Hàn Thiên Nhã, con làm sao cứ phải ép nó làm gì?" Bà nội Lệ nghe tin Hàn Thiên Nhã và Lệ Mạc Tây sẽ tổ chức lễ đính hôn vào cuối tuần sau, bà vô cùng tức giận, cũng nêu rõ thái độ của mình là không đồng ý.
Mọi chuyện trong Lệ gia, Phương Mạn Hà có thể nghe theo bà nội Lệ.
Từ trước đến nay quan hệ mẹ chồng con dâu đều luôn hoà thuận, nhưng lần này Phương Mạn Hà sẽ đứng về phe đối đầu với bà.
Bà không đồng ý để Giang Noãn Chanh bước chân vào nhà họ Lệ.
"Mẹ, mẹ là người Lệ gia, việc gì cũng cần phải nghĩ về Lệ gia.
Nếu để Giang Noãn Chanh bước vào nhà họ Lệ, mẹ thấy Lệ gia sẽ nhận được lợi ích gì? Một hôn nhân hạnh phúc là một hôn nhân môn căn hộ đối!" Phương Mạn Hà tuyệt nhiên sẽ không đồng ý nhượng bộ, cho dù lần này, bà nội Lệ ủng hộ Lệ Mạc Tây.
"Lệ gia nhận được lợi ích gì? Tất nhiên là hạnh phúc của Tiểu Tây.
Mạn Hà, hạnh phúc của Tiểu Tây là quan trọng nhất.
Thằng bé không có cảm xúc với Hàn Thiên Nhã, con nghĩ xem nếu kết hôn, hôn nhân có thể duy trì bao lâu?" Bà nội Lệ lắc đầu.
Thực ra trong lòng bà nội Lệ hiểu rất rõ lý do vì sao Phương Mạn Hà lại thích Hàn Thiên Nhã như vậy.
Còn không phải năm xưa, Hàn Thiên Nhã đã cứu Lệ Mạc Tây một mạng ư?
Công lao của Hàn Thiên Nhã, nhà họ Lệ luôn ghi nhớ, nhưng sẽ không có chuyện vì công lao này mà đánh đổi hạnh phúc của Lệ Mạc Tây.
Bà nội Lệ luôn cho rằng, một cuộc hôn nhân hạnh phúc, mĩ mãn nhất luôn bắt đầu bằng tình cảm của hai vợ chồng.
Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây đều yêu thương nhau, lấy lý do gì mà phản đối chứ?
"Mẹ đừng quan tâm đ ến chuyện này nữa.
Ý con đã quyết sẽ không ai có thể thay đổi được.
Mẹ, cả đời này của Phương Mạn Hà con, chỉ nhận Hàn Thiên Nhã là con dâu, cũng chỉ có con bé mới đủ tư cách để bước chân vào cánh cửa Lệ gia!" Nói xong, Phương Mạn Hà đi thẳng lên tầng.
Tính cách của bà nội Lệ và bà có phần tương đồng, đều cố chấp với một mục đích nên dù có nói nữa, nói mãi cũng không có kết quả.
[...!]
Tin tức Lệ Mạc Tây và Hàn Thiên Nhã đính hôn rất nhanh đã được giới truyền thông đưa tin.
Trang báo lớn, trang báo nhỏ đều không thiếu bài viết về hai người.
Quan hệ của Lệ Mạc Tây và Hàn Thiên Nhã trong miệng dư luận đã được ấn định rất lâu, lần này tổ chức lễ đính hôn, coi như họ đã đu CP thành công.
Tin tức bay đầy trời, Giang Noãn Chanh không thể không đọc được.
Cầm điện thoại trong tay, gương mặt cô ngẩn ra, trong lòng đau nhói.
Lễ đính hôn diễn ra rất vội, Giang Noãn Chanh thừa biết đây là chủ ý của Phương Mạn Hà.
Nhưng là chủ ý của ai có quan trọng không sao? Không phải nó vẫn sẽ diễn ra như kế hoạch?
Kiều Xảo ở phía xa gọi Giang Noãn Chanh nhưng tinh thần của cô đã sớm để trên mây, hoàn toàn không để ý.
Phải tới khi Kiều Xảo đi đến, nhìn vào màn hình điện thoại tối đen của Giang Noãn Chanh một cách khó hiểu, cô mới có phản ứng.
"Noãn Chanh, cô có chuyện gì sao?" Kiều Xảo hỏi Giang Noãn Chanh.
"À không, tôi làm gì có chuyện gì? Sao thế?" Giang Noãn Chanh lấy lại tinh thần, tỏ vẻ bản thân rất tập trung vào công việc.
Nhưng Kiều Xảo lại không nghĩ vậy.
Thấy Giang Noãn Chanh mệt mỏi, cô ấy nói cô có thể về sớm.
Giang Noãn Chanh hôm nay không có tâm trạng làm việc nên cũng không nán lại làm phiền người khác.
Chào tạm biệt Kiều Xảo và một số nhân viên trong studio chụp ảnh, cô nhanh chóng rời đi.
Trên đường, Giang Noãn Chanh nghe thấy rất nhiều tiếng bàn tán xì xào, đều là về lễ đính hôn của Lệ Mạc Tây và Hàn Thiên Nhã.
Lễ đính hôn được tổ chức hoành tráng như vậy, hôn lễ có phải sẽ hơn cả