Trần Điềm Kiệt lần đầu tiên thấy Giang Noãn Chanh như thế này.
Cô khóc trong điện thoại rất thảm thương, hắn lo sợ cô sẽ gặp chuyện nên vội vàng buông hết công việc trong tay chạy đến tìm cô.
Khi Trần Điềm Kiệt tới, Giang Noãn Chanh đã bình tĩnh đôi chút, chỉ là hốc mắt vẫn đượm nước, nhìn đáng thương vô cùng.
Giang Noãn Chanh lên xe không nói gì cả.
Nhưng Trần Điểm Kiệt biết cô muốn đi đâu.
Hắn lái xe đến một quán nước nhỏ gần trường đại học.
Bọn họ ăn ở đây đã lâu, đến chủ quán còn thân thiết.
Nhìn thấy Trần Điềm Kiệt đưa Giang Noãn Chanh tới, một người phụ nữ trung niên đon đả chạy đến: "Tiểu Kiệt cuối cùng cũng chịu đến rồi.
Thời gian gần đây không thấy cháu, cô còn tưởng cháu đổi quán khác ăn rồi đấy!"
Trần Điểm Kiệt chỉ cười không nói gì.
Còn không phải tại người đàn ông khốn nạn kia đẩy hắn ra nước ngoài mất tháng sao? Rất nhanh, trên bà đã xuất hiện rất nhiều thức ăn.
Có nầm nướng, bò ba chỉ, thịt lợn thái mỏng và nhiều món ăn kèm như dưa góp, kim chi.
"Ăn đi, ăn xong còn có sức thất tình!" Trần Điềm Kiệt thấy thái độ Giang Noãn Chanh như ở trên mây, trong lòng vô cùng khó chịu.
Tuy cô không nói với hắn và Tống Hân Lộ chuyện cô và Lệ Mạc Tây ở bên nhau, nhưng Trần Điềm Kiệt vẫn biết.
Hắn đường đường là quân sư tình yêu của hai người họ, có lý nào lại là một kẻ mù.
Thế nên trước khi Giang Noãn Chanh nói, Trần Điềm Kiệt tuyệt nhiên sẽ không nhắc đến chuyện này.
Để cô biết hắn lén lút liên hệ với Lệ Mạc Tây, phản bội cô hơn một năm nay, hắn sẽ chết rất thảm.
"Điềm Kiệt, nếu như mình vẫn là Giang tiểu thư thì tốt biết mất, có đúng không?" Giang Noãn Chanh xếp đều bơ lên vỉ nướng, đợi vỉ nướng nóng rồi mới cho thịt lên.
Thao tác rất thuần thục, hiển nhiên đã từng trải qua những việc này.
Chỉ là trong giọng nói nghe ra một chút man mác buồn.
"Dù cậu không là Giang tiểu thư thì cậu vẫn là cậu.
Noãn Chanh, gia thế chỉ là một phần nhỏ quyết định đến cuộc sống của cậu mà thôi.
Không phải bây giờ cậu sống rất tốt sao? Noãn Chanh, biến cố trong cuộc sống biết đâu lại mở ra cánh cửa khác tốt hơn thì sao?" Trần Điềm Kiệt không đồng tình với ý này của Giang Noãn Chanh.
Chủ yếu là hắn sợ cô sẽ nhớ đến một số chuyện không vui trước kia.
"Nhưng có một số chuyện chỉ gia thế mới có thể giải quyết!" Lật miếng thịt lên, Giang Noãn Chanh tặc lưỡi một cái.
Cô biết, dù cô có là Giang tiểu thư hay không vẫn không thể với tới cánh cửa hào môn nhà họ Lệ, tuy nhiên khoảng cách sẽ không xa xôi như hiện tại.
"Được rồi.
Không nói nữa! Hiếm khi được Trần thiếu mời ăn một bữa nướng thế này, mình sẽ ăn thật nhiệt tình đó nhé!" Chưa đợi Trần Điềm Kiệt nói thêm gì, Giang Noãn Chanh đã vội vã kết thúc cuộc trò chuyện tại đây.
Cô không muốn biết bản thân trở thành kẻ luỵ tình.
Hơn nữa cô cũng không có thời gian này.
Tuy không nhắc đến chuyện tình cảm nhưng Trần Điềm Kiệt vẫn cảm nhận được Giang Noãn Chanh đang đau lòng.
Nếu không cũng không có chuyện cô lại say bất tỉnh nhân sự vào giữa trưa.
Cũng may quán nướng gần với ký túc xá, Trần Điềm Kiệt đỡ tốn sức "di chuyển" Giang Noãn Chanh.
[...!]
Say xỉn một bữa, Giang Noãn Chanh sau khi tỉnh rượu đã lý trí hơn.
Cô liều mạng vào công việc, sống một cuộc sống của người ba chân bốn cẳng.
Sáng đi học, trưa chiều thì trở thành trợ lý của Kiều Xảo, buổi tối lại làm thêm ở Thương Hội.
Với thu nhập hiện tại của cô, đủ khả năng để chi trả học phí và các khoản thu thường ngày, nhưng chỉ vì muốn lấp đầy thời gian trống của bản thân, cô đã lựa chọn đến Thương Hội làm việc.
Chớp mắt đã đến cuối tuần, ngày lễ đính hôn của Lệ Mạc Tây và Hàn Thiên Nhã.
Sáng sớm, Giang Noãn Chanh đã tắt điện thoại, những thứ gì có thể đọc được tin tức cô đều ném ra một bên, chỉ tập trung vào công việc.
Kiều Xảo nhiều lần gọi cho cô nhưng không được, có chút tức giận.
Giang Noãn Chanh đứng trước tình huống đó chỉ cúi đầu xin lỗi.
Làm việc part-time cho Kiều Xảo xong, Giang Noãn Chanh đến thẳng Thương Hội.
Nhìn thấy cô, Mẫn tỷ rất bất ngờ: "Noãn Chanh, sao hôm nay em đến sớm vậy? Đã ăn uống gì chưa?"
Chuyện lần trước Lệ Mạc Tây đến Thương Hội, còn chỉ định Giang Noãn Chanh đến tiếp rượu, Mẫn tỷ đã biết quan hệ