Tác giả: Na Nhất Lũ Hạnh Phúc
Conver: Dĩ - Wiki dịch
Editor + beta: Lyvilam, Keiko
Mạc Phong vừa nói ra lời này, Phó Cẩn Tập sửng sốt một hồi lâu, anh cũng không biết sao lại thế này.
Rõ ràng mới vừa quen biết nữ nhân này, lại mạc danh cảm thấy cô thực phiền, nhưng là, cảm giác giống như cùng cô quen biết qua cả thế kỷ vậy.
Bóng dáng của cô, thanh âm của cô, luôn làm cho anh tâm thần không yên, dường như căn bản vô pháp dùng tâm trạng bình thường đi đối đãi với cô.
Nghĩ đến đây, anh chỉ là ra vẻ trấn định mà đáp lại một câu: "Sao có thể, cô ta chính là giỏi giả vờ, cậu, đem tư liệu đặt trên bàn, liền có thể đi ra ngoài."
"Vâng, mặt khác tôi muốn thay Lương tiểu thư bổ sung một câu, cô ấy đi quán bar, là bởi vì quán bar kia chính là quán bar mà bằng hữu cô ấy mở, hơn nữa cô ây còn hỗ trợ làm quyên góp, cô ấy đường đường là một đại tiểu thư nhưng chính mình lại ăn mặc thập phần cần kiệm, còn sẽ kiếm tiền quyên tặng vật dụng và tạo hy vọng cho các em được đến trường, cho nên tôi cho rằng cô ấy thật sự thực ưu tú."
Mạc Phong nói xong lời này, bên trong đôi mắt dường như lóe một tia tinh quang, Phó Cẩn Tập nhìn cậu đem một bộ dạng bộ sùng bái thu vào đáy mắt.
Anh cho cậu một ánh mắt khinh thường, liền xua tay, "Thôi đi, cậu là thuần lương cẩu mới có thể dễ dàng bị cô gái nhỏ kia lừa." (thuần lương cẩu belike:33)
Nghe vậy, Mạc Phong trên mặt bất quá hiện một chút không vui, cậu nghẹn một hơi, thấp giọng nỉ non: "Tôi còn không phải đâu."
Cậu bỗng nghĩ tới vấn đề gì đó, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, nói: "Phó thiếu, ngài cùng Lương tiểu thư chòm sao xứng đôi tận 100% đấy."
"Trẻ con." Phó Cẩn Tập khóe miệng cười lạnh, "Cậu như thế nào còn ở nơi này."
"Lập tức liền đi." Mạc Phong đem tư liệu trong tay hướng tới trên bàn, sau đó nhẹ nhàng chậm chạp mà đặt ở trước mặt Phó Cẩn Tập.
Chỉ thấy anh như cũ còn ở bình tĩnh nhẹ gõ trên bàn phím, Mạc Phong hồ nghi mà đi ra văn phòng, trong lòng âm thầm nói, liền không tin chính ngài không nghĩ mở ra xem.
Quả nhiên, đợi Mạc Phong đi rồi, Phó Cẩn Tập lòng hiếu kỳ vẫn mở xem phần tư liệu trước mắt, anh một tờ lại một tờ xem đến thập phần cẩn thận.
Lương Dĩ Chanh,