"Xem Thập Mị nói như vậy, trong lòng Minh Nguyệt rất khó chịu, người ta chỉ là vui đùa một chút, làm sao biết nàng tính tình cường liệt như vậy, nói gì đi nữa, Minh Nguyệt vĩnh viễn cũng không làm kẻ địch của Thập Mị, Thập Mị, không nên đối với Minh Nguyệt cảnh giác nặng như vậy đi." Lý Minh Nguyệt hướng Đồ Thập Mị cười đến mị hoặc.
"Thập Mị thiên tính bạc tình, người đáng lưu tâm không nhiều lắm, tỷ tỷ là số ít người ta lưu ý, cho nên mới nặng lời với ngũ công chúa, hy vọng ngũ công chúa không nên để tâm." Đồ Thập Mị hướng Lý Minh Nguyệt mỉm cười, nàng cùng Lý Minh Nguyệt thực sự không thích hợp đánh vỡ quan hệ đồng minh, dĩ nhiên nàng cũng không hy vọng người khác vũ nhục tỷ tỷ nàng.
"Nếu như Thập Mị không quan tâm Cửu cô nương, để nàng ở lại trong cung đương nhiên là lợi nhiều hơn hại nhưng nếu Thập Mị quan tâm tỷ tỷ như vậy thì sẽ không giữ Cửu cô nương ở lại trong cung, chung quy là khiến bản thân nhiều thêm một nhược điểm, hơn nữa cái gọi là thông minh đến đâu cũng sẽ có sơ suất, cho dù ngươi tự tin có thể che chở nàng chu toàn, sợ rằng cũng sẽ có sơ sót....." Lý Minh Nguyệt có chút chính kinh nói, nàng rất tận lực vì Trì Nguyệt bảo trụ nữ nhân của nàng ấy, rốt cuộc có thể hay không để Trì Nguyệt đem mỹ nhân mang về nhà còn phải xem tình cảm tỷ muội người ta rốt cuộc có chân thật hay không.
"Hảo ý của Ngũ công chúa Thập Mị xin lĩnh, Thập Mị tự có dự tính." Đồ Thập Mị cũng không đem quyết định của mình nói cho Lý Minh Nguyệt biết.
"Thập Mị tự có lựa chọn, bản cung cũng sẽ không nhiều lời nữa." Lý Minh Nguyệt cảm thấy việc không liên quan đến bản thân vẫn nên làm đúng mực thôi.
Sau khi Lý Minh Nguyệt đi rồi, Đồ Thập Mị mới trở lại nội điện, Đồ Cửu Mị đang chờ nàng.
"Thập Muội, ngươi thế nào sẽ qua lại với ác công chúa kia đây?" Đồ Cửu Mị luôn cho rằng muội muội sẽ không thích cùng người như ác công chúa qua lại mới phải.
"Trong cung nhiều quý nhân không thể đắc tội, cho nên ít nhiều đều có một chút giao tình." Đồ Thập Mị muốn lừa Đồ Cửu Mị, so với dỗ dành tiểu hài tử còn đơn giản hơn.
"Nàng có khi dễ ngươi không?" Đồ Cửu Mị vẫn luôn cảm thấy có chút lo lắng, chỉ sợ muội muội cũng bị ác công chúa khi dễ.
"Không có." Cho dù có cũng không thể nói cùng tỷ tỷ, Đồ Thập Mị cũng không nguyện ý đem một mặt đen tối của bản thân bày ra cho tỷ tỷ xem, nói gì đi nữa, quan hệ giữa nàng và Lý Minh Nguyệt không thể xem như khi dễ, tối đa chỉ có thể xem như giao dịch.
"Ác công chúa kia nếu như muốn khi dễ ngươi, ngươi nhất định phải nói cùng Hoàng Thượng......" Đồ Cửu Mị khẳng định, nói.
"Tỷ tỷ dỗ dành được phu nhân nhà ngươi rồi sao?" Đồ Thập Mị không muốn tiếp tục đề tài này, cách nghĩ của tỷ tỷ cùng cách nghĩ của nàng vĩnh viễn không giống nhau.
"Ân, nàng không giận ta nữa." Đồ Cửu Mị vừa nghĩ đến phu nhân. Trong lòng dị thường ngọt ngào, vừa rồi đều luyến tiếc cùng phu nhân tách ra, còn nghĩ đến phu nhân từ nhỏ bị ác công chúa kia khi dễ, nàng ước gì lập tức rời khỏi kinh thành, như vậy phu nhân sẽ không cần sợ ác công chúa nữa, còn có thể trở lại trong phủ, làm một người rất kiêu ngạo.
"Tỷ tỷ có bao nhiêu thích nàng?" Đồ Thập Mị thuận miệng hỏi.
"Trừ Thập Muội ra, người ta thích nhất chính là phu nhân." Đồ Cửu Mị không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp hồi đáp.
"Tỷ tỷ ở lại cùng muội muội một đoạn thời gian nữa, ta sẽ để tỷ tỷ theo nàng trở lại, được không?" Đồ Thập Mị ngữ khí ôn nhu hỏi.
"Được." Đồ Cửu Mị dĩ nhiên gật đầu, nàng đã biết muội muội sẽ không khó xử nàng.
"Bệ hạ muốn ta theo hắn đi sơn trang nghỉ mát, tỷ tỷ đi cùng ta, coi như nghỉ mát, còn có thể đem phu nhân nhà ngươi cùng đi, đến lúc đó đã có thể náo nhiệt." Đồ Thập Mị cười đến thâm sâu.
Hoàng Thượng chuẩn bị đi sơn trang nghỉ mát, hậu cung ba nghìn cũng chỉ mang theo Đồ gia tỷ muội đi theo xa giá, Đồ Thập Mị có thai trong người, Hoàng Thượng không mang theo phi tử khác, lại để Đồ Cửu Mị bồi giá, dụng tâm có thể nói là Tư
Mã Chiêu chi tâm người qua đường đều biết.
Người người đều đồn đoán, Đồ gia tỷ muội có thể so với phi yến hợp đức, cả nhà vinh quang.
Đồ Thập Mị vừa nghe lời đồn này liền cười lạnh, nàng không cần suy nghĩ cũng biết lời đồn này nhất định là do người cố ý tung ra, mà người này tuy rằng bắt không được nhược điểm nhưng Đồ Thập Mị chắc chắn đây chính là thủ đoạn của tam công chúa Lý Lăng Nguyệt, bất quá tam công chúa đối với nàng thật đúng là không trừ không hài lòng, nàng cùng tỷ tỷ thoáng chốc đã biến thành gian phi dâm họa hoàng đế. Nói nàng thì cũng thôi đi, tỷ tỷ đức hạnh như vậy cũng có thể trở thành gian phi sao, như vậy cũng quá đề cao tỷ tỷ đi? Đồ Thập Mị nghĩ đến liền cảm thấy buồn cười, ngay cả bệ hạ cũng dám mắng, nàng có thể tưởng tượng được dáng vẻ nổi giận của bệ hạ khi nghe được lời đồn này, cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ bệ hạ che chở nàng.
"Trì Nguyệt, tỷ tỷ cũng đã tận lực rồi, nàng còn lãnh khốc hơn rất nhiều so với ta tưởng tượng, dưới quyền thế, Trì Nguyệt cho dù có thích mỹ nhân hơn nữa, cũng nên quên đi." Sau khi nghe tin Đồ Cửu Mị cũng phải đi theo xa giá, Lý Minh Nguyệt trấn an nói với Lý Trì Nguyệt.
"Trong phủ tỷ tỷ nhân số đông đảo, thiếu một người, ít một người cũng không sao, nhưng Trì Nguyệt chỉ muốn cùng nàng làm bạn, ta không muốn cứ như vậy mà bỏ qua." Lý Trì Nguyệt cảm thấy bản thân rất ít chấp nhất đối với người hay việc gì, phàm là có chấp nhất thì sẽ không dễ dàng buông tha.
"Đã như vậy, ta và ngươi cùng nhau xin được đi theo xa giá đi." Lý Minh Nguyệt cũng không nhiều lời, việc này vốn là không quá liên quan đến nàng, bất quá xen vào giúp vui cũng không có gì không tốt.
"Ở đây quả nhiên thoải mái hơn so với trong cung, hảo mát mẻ, cũng sắp vượt qua hậu viện của phu nhân rồi." Trong cảm nhận của Đồ Cửu Mị nơi hóng mát tốt nhất thì không nơi nào qua được hậu viện của phu nhân, có một đống cây bạch ngọc lan, hương khí lượn lờ, gió nhẹ ấm áp, cũng chỉ có nàng cùng phu nhân, mặc dù phu nhân không nói lời nào nhưng nàng chỉ cần nhìn thấy phu nhân thì trong lòng cũng thấy đủ rồi. Tuy rằng lúc này đang ăn điểm tâm ngọt, ăn sơn trân hải vị trong viện của phu nhân không có nhưng Đồ Cửu Mị vẫn luôn cảm thấy thiếu ba phần hứng thú.
Đồ Thập Mị nghe vậy chỉ cười không nói, tuy rằng tỷ tỷ không biết ăn nói thực sự không hiểu xem xét thời thế, nào có người nào lại ghét bỏ sơn trang nghỉ mát của thánh thượng không bằng hậu viện Hầu phủ, bất quá cũng may tỷ tỷ chính là tạo cảm giác có kẻ ngốc nói lời ngốc, cũng không không khiến người khác đặc biệt muốn trách tội nàng.
Lý Lăng Húc nghe vậy quả nhiên mỉm cười, Thập Mị tâm tư nhẵn nhụi, săn sóc tỉ mỉ, nhưng vị tỷ tỷ cùng ái phi giống nhau như đúc lại hết lần này tới lần khác giống như trẽ con ngây thơ lãng mạn, mặc dù đã lập gia đình làm mẫu thân nhưng cũng không thể che lấp vẻ khả ái, nga hoàng nữ anh làm bạn ngược lại cũng là việc tốt. Lý Lăng Húc quay đầu nhìn Đồ Thập Mị, thấy nàng sủng nịch mỉm cười với tỷ tỷ, chỉ cảm thấy nụ cười của Thập Mị khiến hắn ấm lòng, bình thường nàng cười đến ôn nhu nhưng vẫn luôn cho hắn cảm giác có khoảng cách, nụ cười này mới là cảm giác không có khoảng cách.
Đồ Thập Mị cực kỳ mẫn cảm, lập tức nhận thấy Lý Lăng Húc đang quan sát nàng, sau đó hướng Lý Lăng Húc triển lộ một nụ cười rất hoàn mỹ.
Lý Lăng Húc cũng mỉm cười đáp lại, ôn nhu tốt đẹp như vậy, không chê vào đâu được, nhưng hắn vẫn cảm thấy vừa rồi nàng mỉm cười đối với Đồ Cửu Mị mới làm lòng người ấm áp, làm người cảm nhận được chân tâm. Lý Lăng Húc thở dài trong lòng.
Đồ Cửu Mị đối với gợn sóng kia không hề phát hiện, chỉ cảm thấy muội muội cùng Hoàng Thượng tình cảm rất tốt.