Cao Kiện đứng nghiêm, vui vẻ phục tùng kính một cái quân lễ.
Lúc này đây hắn thật sự phục. Hắn vẫn chỉ phục Thẩm Lãng, bởi vì tiềm thức của hắn nói cho hắn biết, người như vậy thắng hắn coi là bình thường, những người khác là làm không được. Hắn vẫn có loại ưu việt cảm, một loại giống như trong lời nói của Thẩm Lãng chính là ưu việt cảm biến thái. Thoát không khỏi quan hệ cùng hắn cả đời này thuận buồm xuôi gió xuôi dòng trải qua, hắn ba mươi mấy tuổi mới gặp hạn vấp ngả trên người Thẩm Lãng, vì thế cái loại ưu việt cảm này bị đánh vỡ, hắn mặc kệ hết thảy truy đuổi, muốn bù lại ưu việt cho chính mình tự tôn nam nhân. Bây giờ hắn đã hơn bốn mươi, lại gặp hạn vấp ngã, đều rơi vào trong tay người trẻ tuổi hắn căn bản chướng mắt, người trẻ tuổi dùng thực lực nói cho hắn biết, đừng tồn tại cái loại ưu việt cảm này, bởi vì ngươi tuyệt đối không phải tối cường. Khiêm tốn làm người mới là vương đạo! Đây là hắn huấn luyện hơn nửa đời, hôm nay hắn mới thật sự hiểu được!
“Vậy danh hiệu miễn đi! Nam nhân nhà tôi chính là cá tính không được tự nhiên một chút, không có ác ý.” Thẩm Lãng lắc đầu, trong lòng có chút xấu hổ, tiểu tổ tông của y tùy hứng, y chỉ có thể thu thập phía sau.
“Không! Quân trưởng! Nguyện đổ chịu thua, danh hiệu này tôibsẽ đổi, về sau tôi gọi là bác gái!” Cao Kiện lắc đầu, thập phần kiên định nói.
“Ta nói — có thể không gọi như vậy không?” Vừa nghe từ này sẽ khiến người ta cười sặc sụa đi!
“Phu nhân nói, thua sẽ đổi tên thành bác gái, nguyện đổ chịu thua, tôi cam tâm tình nguyện!”
“Vậy cậu về sao đổi tên thành bác gái sao? Cậu cảm thấy tin này vừa truyền ra sẽ không bị chê cười? Cậu có thể tưởng tượng được, danh hiệu này vừa đổi thì toàn quân thậm chí toàn bộ quân khu trong chiến khu đều sẽ biết, đến lúc đó nếu truyền tới chiến khu tây bắc, rơi vào tai các lão chiến hữu của cậu, trò cười này còn có thể phát tán thêm!”
Thật sự không thể tưởng tượng a! Một trung đội trưởng đội đột kích đặc biệt lại danh hiệu là bác gái?! Đây có thể sẽ kinh động đến lãnh đạo cấp cao!
“Không sao! Tôi sống đến nửa đời người, bây giờ nên hảo hảo thu liễm tật xấu này của mình!”
“Tôi nói cho dù muốn thu liễm thì cái này cũng không cần đi?” Từng người từng người tham gia vào tận tình khuyên nhủ
“Không sao! Quân trưởng! Chính ủy! Đây cứ cho là một cảnh kì! Tránh cho tôi lại rối rắm!”
“Vậy thì tùy cậu đi!”
Thẩm Lãng lắc đầu, cái tên cứng đầu, chậm tiến, bất quá không nói thì thôi, nói nữa cũng uổng phí.
“Được rồi! Tôi đi về, giải tán đi! Nên làm gì thì làm đi!”
“Vâng!”
Thẩm Lãng vừa mới đi hai bước thì quay lại: “Đúng rồi, về sau đừng ấy phu nhân ở trước mặt em ấy, em hắn không thích.”
“Vậy gọi tên sao? Nhưng mà gọi tên không được tự nhiên lắm!”
“Gọi tên đi! Hai chúng tôi không phân biệt vấn đề này, lúc trước đã nói, em ấy thực không thích cách gọi này, không chừng các người ép buộc quá, tôi liền biến thành Đường phu nhân!”
Thẩm Lãng bất đắc dĩ lắc đầu. Tổ tông sống nhà y, y cũng không có lá gan chọc
“A?!” Thẩm Lãng vừa nói xong, mọi người đều sửng sốt ngây người. Này —
“Xem ra, quân trưởng chúng ta vẫn là một tên thê quản nghiêm a!”
“Cậu biết cái gì! Quân trưởng đây là biểu hiện yêu vợ, đây mới là nam nhân tốt!”
“Nhưng mà y là quân trưởng a! Chuyện này liên quan đến tôn nghiêm nam nhân!”
“Cậu biết cái mông, là quân trưởng chúng ta theo đuổi phu nhân, nghe nói phu nhân là thẳng nam, bị quân trưởng dùng hết thủ đoạn cường ngạnh tóm về.”
“Đại gia! Cậu ở đâu biết được tin này?”
“Cái này có thể nói cho cậu sao?”
“Vậy nói cái gì…”
Cao Kiện ngốc lăng nhìn bóng dáng xa xa của Thẩm Lãng chạy càng ngày càng xa, hắn vẫn tưởng người nọ theo đuổi quân trưởng, không thể tưởng được là quân trưởng chủ động. Cũng chính là, người nọ cao ngạo như vậy, không giống loại người sẽ làm chuyện chủ động. Hắn mang thành kiến suy nghĩ nhiều rồi.
Chính là hắn thật sự không thể tưởng được Thẩm Lãng cư nhiên lại thích thậm chí kết hôn cùng một nam nhân.
Thế giới này thật là vô kì bất hữu a! Nam nhân thiên chi kiêu tử cũng sẽ biến thành phàm nhân.
Đường Mộ vừa vào ký túc xá của Thẩm Lãng thì lập tức vọt vào phòng tắm tắm rửa, một thân dính mồ hôi, hắn nếu không tẩy thật sự sẽ phát cuồng. Hắn ghét nhất chính là bị dính một thân đầy mồ hôi như vậy, tẩy rửa nhanh, không tẩy hắn chịu không nổi.
Thẩm Lãng trở về, nhìn thấy quần áo giày ném loạn thất bát tao, trong phòng tắm, nước xả ào ào, y lắc đầu, tổ tông sống lòng như lửa đốt này, ngoại trừ ngủ, chỉ có chuyện này là tích cực nhất.
Xoay người nhặt quần áo Đường Mộ ném bỏ vào rổ, lấy quần áo sạch trong tủ cho hắn: “Tiểu tổ tông, em có phải chưa lấy khăn tắm hay không?”
Ái nhân này của y vứt đồ bừa bãi, đối với những chuyện vụn vặt này vĩnh viễn không nhớ được.
“Chưa lấy!”
Cũng biết là kết quả này, Thẩm Lãng cầm khăn tắm trực tiếp đẩy cửa đi vào.
“Anh vào làm gì? Nơi này chứa không được hai người.”
Đường Mộ đứng dưới vòi sen, dòng nước từ trên đầu chảy xuống, chảy qua ngực bụng rắn chắc, đôi chân thon dài, mắt to híp lại, mị hoặc nói không nên lời
Thẩm Lãng nuốt nuốt nước miếng, cơ hồ là trong nháy mắt lão nhị liền đứng thẳng cúi chào. Ông trời, kích thích này thật sự là