Người khó chịu, giường còn ép buộc hắn. Ván giường này cứng như cái gì, vốn đã khó chịu, vậy mà giường còn ép buộc hắn đến phát điên.
Ngủ! Ngủ! Đường Mộ ôm chăn không ngừng thôi miên chính mình. Hắn mệt mỏi, thực mệt mỏi, chạy mấy ngàn mét, sau đó lại bị tên hỗn đản này ép buộc mấy tiếng, hắn bây giờ thật sự mệt mỏi muốn ngủ đến chết đi, nhưng vì cái lông gì hắn vừa nhắm mắt lại liền khó chịu?
Tên hỗn đản nào đó đi họp! Sáng sớm đi họp, thần thanh khí sảng rời đi, nhìn thấy thật châm chọc, nhưng mà không thể không thừa nhận, thể lực của hắn quá kém cỏi, hoàn toàn không thể so sánh.
Lăn qua lộn lại đều khó chịu, Đường Mộ đột nhiên chợt nhớ hắn hình như đã quên chuyện gì đó, nhìn trái nhìn phải, mới phát hiện điện thoại không ở bên cạnh, chịu đựng khó chịu, đứng lên lục tung tìm điện thoại.
Thẩm Lãng vừa về đến thì thấy Đường Mộ trần truồng lượn tới lượn lui trong phòng, nhìn thấy y liền đau đầu. Tiểu tổ tông này có biết hay không bộ dáng của hắn sẽ hại chết người?
“Tổ tông, em tìm cái gì vậy?”
Chạy vội đi lấy áo tắm cho Đường Mộ từ sau lưng ôm lấy hắn, mặc vào cho hắn, không nghĩ! Không nghĩ! Không thể còn muốn, tổ tông này mà biết ý tưởng của y nhất định nhấc đao thiến y!
Phải khắc chế! Phải khắc chế! Thẩm Lãng không ngừng nhắc nhở chính mình. Thoáng bỏ ra một chút khoảng cách, tách thân thể ra, tận lực không dựa vào thân thể Đường Mộ, nhưng mà Đường Mộ đứng mệt, phía sau đột nhiên có chỗ dựa, liền dựa vào luôn.
“Điện thoại của tôi đâu?”
“Anh để ở dưới gối đầu cho em.” Đường Mộ dựa vào, Thẩm Lãng liền lui ra sau.
“Anh trốn cái gì? Eo tôi đau!” Người phía sau cứ lui ra, Đường Mộ quay đầu lại trừng y một cái, tên hỗn đản này từ khi nào thì không hiếm lạ hắn đến gần rồi.
“Em dựa anh, anh sợ anh phải trình diễn tự chủ không khống chế được.” Thẩm Lãng bất đắc dĩ cười khổ, y không có tự chủ này, chịu không nổi dụ hoặc như vậy.
“Chịu đựng! Anh ép buộc tôi như vậy, chẳng lẽ ngay cả chút ấy cũng không nhịn được?” Đường Mộ không có hảo ý cười lạnh nói.
“Phải! Phải! Tổ tông, anh chịu đựng, anh chịu đựng, em dựa vào đi!” Thẩm Lãng giơ hai tay đầu hàng, không dám cùng tổ tông này nói ba nói bốn.
“Tôi muốn về, cái giường này của anh lão tử ngủ ba tiếng vẫn ngủ không được! Cấn xương cốt lão tử đau!”
Nói xong Đường Mộ liền phát hỏ. Đại gia! Hắn khó chịu, nghĩ hảo hảo ngủ một giấc, nhưng mà cái giường chết tiệt này cũng muốn đối nghịch với hắn! Xem ra hắn chính là đối với nơi này phạm hướng!
“Em vẫn không ngủ sao?”
Thẩm Lãng sửng sốt, y nói mà tổ tông này sao lại thức dậy, y còn tưởng là hắn ngủ không quen giường nên ngủ không được bao lâu, nguyên lai là căn bản không có ngủ!
“Anh cho là đâu? Cái giường này cứng như thiết ấy! Nghiên người liền cấn xương cốt lão tử, ngủ được mới lạ!”
Đường Mộ xoay người đối diện với Thẩm Lãng, càng nói càng tức. Hắn như thế nào lại đến nơi này để chịu ngược vậy?
Thẩm Lãng không nói hai lời liền trực tiếp ôm lấy Đường Mộ, bước nhanh đến giường, xoay người lên giường: “Ngủ đi! Anh ôm em!”
Y trực tiếp đem Đường Mộ để trên người, để cho Đường Mộ ngủ ở trên người y, bề mặt giường của y chính là một tấm sắt cứng rắn, đại thiếu gia được nuông chiều từ bé này không ngủ được là bình thường, y thật sự quên đi chuyện này.
“Không cần ván giường cứng rắn, trực tiếp đổi lại dùng thân thể này là không sao?”
Đường Mộ đảo mắt xem thường, xoay người trượt xuống thân thể Thẩm Lãng, thật muốn đem đầu nam nhân này bổ ra xem y nghĩ cái gì. Ngủ ở trên người y? Còn không bắt hắn ngủ đến tàn phế?
Thẩm Lãng cúi đầu nhìn phát hiện trên người mình còn mặc quân phục, thô cứng, đứng dậy xuống giường thay quân phục ra, quay lại: “Tổ tông, như vậy được rồi!” Đưa tay ôm Đường Mộ vào lòng, lại bị Đường Mộ đẩy ra.
“Tôi tự mình ngủ.”
“Giường cứng rắn, thì ngủ ở trên người anh đi!” Không khỏi phân trần ôm Đường Mộ vào người làm ra vẻ: “Mau ngủ đi! Anh ngủ với em.”
“Tôi tự mình ngủ!”
“Tổ tông, đừng nháo! Ngủ mau, en ngủ không ngon, sáng mai chính xác thành quốc bảo, ngủ đi! Dù sao anh cũng không có việc gì, ngủ với em, thức dậy anh dẫn en lên núi đi dạo, ở trận địa diễn tập của bộ quân sự, theo ta đi nhìn xem, coi như rèn luyện, tố chất thân thể của en thật sự nên cải thiện một chút.”
Tuy rằng bây giờ y rất muốn thảo luận một chút với tiểu tổ tông này về thủ pháp thương pháp cao siêu của hắn, nhưng mà nhìn thấy hắn vẻ mặt ủ rủ, y cái gì cũng không muốn hỏi.
“Lão tử không phải nữ nhân!”
Đường Mộ nhịn xuống rung động dưới đáy lòng, hắn nghiêm mặt mở miệng. Nam nhân nhiều khi ngoài mặt lời ngon tiếng ngọt so ra cũng kém một hành động nho nhỏ như vậy làm cho tim hắn đập nhanh, nhưng mà hắn thật sự không biết phải phản ứng lại cảm giác này thế nào, chỉ có thể vờ như không biết.
“Anh biết! Anh vẫn biết! Lưng em bị bầm, cứng khó chịu, anh ôm em, ngủ đi!”
Thẩm Lãng sủng nịch cười cười, y đương nhiên biết hắn không phải nữ nhân. Y vẫn biết! Ái nhân của y là nam nhân! Nam nhân hàng thật giá thật! Nhưng mà y chính là yêu nam nhân này, yêu đến điên cuồng