Đường Mộ và Thẩm Lãng vừa bật nguồn điện thoại lên thì một chuỗi thông báo cuộc gọi nhỡ hiện lên. Đường Mộ vừa nhìn vào liền cảm thấy đau đầu, vừa mở điện thoại lên còn chưa tới hai phút thì thấy Đường Bác gọi qua.
"Anh còn tưởng hai đứa chơi trò mất tích chứ!"
Cuối cùng cũng gọi được cho vị tôn đại thần nhà mình, Đường Bác lập tức mở miệng phun tào một trận. Cái tên tổ tông này thật không làm cho người khác bớt lo được! Khi nào bọn họ mới thật sự không phải nhọc lòng nữa đây a!!!
[phun tào: trào phúng, oán giận, thường mang ý nghĩa trêu chọc]
Đường Bác hắn thật sự không có được một ngày thanh thản! Đầu tiên là tai nạn xe, hắn cũng lăn lộn chuyện công ty một tháng, hiện tại vừa chuẩn bị làm trị liệu phục hồi sau tai nạn lại xuất hiện mấy cái video này! Thật là! Kỳ nghỉ của hắn đã bị cái tên tổ tông này lấy đi rồi! Vì cái gì bọn họ còn phải nhọc lòng vì cái vị tổ tông này?!?
"Em cũng không nhát gan như vậy có được hay không? Em có thể vì một đoạn video mà sợ tới mức chơi trò mất tích sao?"
Thẩm Lãng trực tiếp để Thẩm Tiêu sung quân đi lái xe, chính mình lại bắt chéo chân ngồi ở ghế sau với tổ tông nhà mình. Nhìn vẻ mặt khoe khoang của Thẩm Lãng, Thẩm Tiêu thật sự rất muốn đem tên nam nhân này ném xuống xe. Nhưng đây cũng chỉ là ý muốn thầm kín của Thẩm Tiêu mà thôi, chứ hắn không có can đảm nói ra. Nếu như hắn dám làm thật, đại khái người bị ném xuống xe không phải là tên thê nô kia mà chính là hắn đó!
"Anh cũng nghĩ là lá gan của tứ thiếu nhà chúng ta sao có thể nhỏ lại được chứ!"
Tứ thiếu gia Đường gia từ nhỏ đến lớn chưa từng sợ bất cứ thứ gì đó có được hay không!
"Nhị ca, anh gọi cho em chỉ để nói chuyện này thôi sao?"
Xem ra hiện tại bọn họ còn rất nhàn a!
"Không có nha! Anh chỉ muốn hỏi em có phải là mất tích rồi có phải hay không thôi! Lão tam nói em mất tích, hỏi anh có muốn báo cảnh sát hay không!"
"Rồi anh báo chưa?"
Báo nguy? Có thể a! Một tên tàn phế như hắn còn có thể chơi trò mất tích? Thú vị nha!
Thẩm Lãng sửng sốt? Báo cái gì? Báo cảnh sát sao?!?
"Chưa! Cảnh sát nói mất tích chưa đủ hai mươi bốn giờ sẽ không thụ lí." Đường Bác nhún nhún vai.
"Anh có thể báo mất tích khẩn cấp a! Nói dối bọn họ là em đã mất tích hơn bốn mươi tám tiếng đồng hồ rồi, em bảo đảm là cảnh sát nhất định sẽ thụ lí! Nếu như vậy mà không được nữa thì nói ông nội ra tay, để cho người ta mở cửa sau a!"
"Em chơi tới phát nghiện rồi có đúng không?"
Đường Bác cạn lời, tiểu tổ tông nhà bọn họ từ khi nào mà đã học được cách nói giỡn rồi? Chuyện này cũng thật là vi diệu a!
"Không phải anh cũng hăng hái lắm sao?"
Hắn chỉ là phụng bồi tên này có được không? Vậy cũng là sai sao?
"Được rồi, chỉ cần em không có can đảm chơi trò mất tích là được rồi! Anh với lão tam cũng an tâm rồi! Cứ như vậy đi! Anh còn muốn đi Châu Phi a! Cho anh nghỉ phép đi mà! Cầu xin em đấy! Tổ tông! Đại gia! Đời trước anh cũng không có tạo nghiệt gì mà, tại sao đời này lại làm anh em với tiểu tử em chứ!"
"Các anh đời trước đều thiếu nợ tiền của em đó!"
"Tiểu đệ, anh phát hiện em kết hôn xong một phát, độ dày của da mặt cứ theo chiều hướng đi lên là thế nào?"
Gia hỏa Thẩm Lãng này không tồi a!
"Phải không?"
Đường Mộ quay đầu qua nhìn nam nhân bên cạnh mình. Hình như đúng là có chút giống với những gì lão nhị nói!
Thẩm Lãng bị nhìn lại càng không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, tiểu tổ tông cùng nhị ca đang nói tới cái gì vậy a? Tại sao tiểu tổ tông lại nhìn y như vậy? Nãy giờ y không có nói gì mà! Tự dưng đang nói chuyện lại đi nhìn y là thế nào?
Mọi người không nên trách Thẩm Lãng nhát gan nha, hơn một tháng nay Thẩm Lãng thật sự bị Đường tiểu tổ tông giày vò đến thảm. Vừa nói phát hỏa liền phát hỏa, nói phát điên lập tức quăng đồ quăng vật, còn uy hiếp y từ phòng ngủ ra tới phòng khách! Bị Đường tiểu tổ tông đột ngột nhìn đến, Thẩm Lãng đã luyện thành phản xạ có điều kiện mà hơi hơi rùng mình một tí luôn rồi!
"Em còn chưa cảm nhận được sao? Được rồi! Em cứ từ từ mà cảm nhận đi! Anh cúp đây!"
Đường Mộ cúp điện thoại, ánh mắt nhìn Thẩm Lãng vẫn không thay đổi.
"Làm sao vậy? Tiểu tổ tông?"
Thẩm Lãng hơi lại gần Đường Mộ, muốn biết tại sao tiểu tổ tông lại nhìn mình như vậy.
"Lại đây! Cho em mượn vai một tí!"
Đường Mộ chỉ chỉ vào bả vai Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng khó hiểu, nhưng vẫn không nói hai lời liền dịch dịch thân thể đem bả vai mình dâng lên cho tiểu tổ tông.
Đường Mộ tóm được bờ vai của Thẩm Lãng liền hự một cái rồi trực tiếp cắn lên!
"Ai da! Tiểu tổ tông a! Em bị sao vậy? Răng ngứa thì cũng không nên cắn anh như thế chứ!"
Hàm răng Đường Mộ vừa cắn xuống, Thẩm Lãng trực tiếp nhảy dựng lên. Đầu cũng trực tiếp tiếp xúc thân mật với cái nóc xe, ui ui kêu to.
Tài xế Thẩm Tiêu trợn mắt há mồm nhìn hai người phía sau vừa nói nháo liền nháo lên kia. Hai người bọn họ không phải đều là người trưởng thành sao? Sao có thể giống như mấy đứa trẻ con vậy? Lão đại nhà bọn họ đây là sủng bà xã quá mức rồi có đúng không a? Như vậy mà cũng không nổi giận???
"Đau không?"
Đường tiểu vô lương tâm cắn người còn mang theo vẻ mặt vô tội hỏi người bị cắn có đau hay không!
Thẩm Tiêu chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau vờ lờ chứ