Thẩm Lãng quay lại nhìn Thẩm Lăng Nhi như đang nhìn một tên ngốc.
"Ai muốn chồng em làm gì?"
Thẩm Lãng cố ý xuyên tạc ý tứ của Thẩm Lăng Nhi, làm cho tiểu nha đầu tức đến dậm chân. Cái tên đại ca hỗn đản này! Tại sao bây giờ lại càng ngày càng không đứng đắn như vậy hả? Còn khi dễ cô như vậy nữa?!
"Tiểu nha đầu! Anh khuyên em từ nay về sau đừng có dại mà đi trêu chọc đại ca, càng không nên đi trêu đại tẩu!"
Thẩm Tiêu lắc đầu! Hiện tại Thẩm thiếu tướng chính là một quả bom nổ chậm, chỉ cần tránh quả bom này đi thì tuyệt đối bao cậu sống đến tám mươi tuổi!
"Ngũ ca, em phát hiện đại ca thật sự thay đổi rất nhiều!"
Thẩm Lăng Nhi nhìn bóng lưng Thẩm Lãng bước vào trong nhà, khẽ than thở.
"Bây giờ em mới phát hiện ra à?"
Thẩm Tiêu cười cười, nhấc chân bước vào nhà.
"Đi vào! Em không muốn ăn cơm sao?"
Thẩm Mặc đẩy đẩy nha đầu đột nhiên mới hiểu ra này vào nhà.
"Ăn! Vì cái gì không ăn! Em đói muốn chết! Chúng ta vì chờ đại ca mà chờ tới bây giờ, anh ấy thế mà lại đối xử với em như vậy! Hừ!"
Thẩm Lăng Nhi khí thế đi vào nhà chính.
Thẩm Nhất kéo cô nàng lại: "Tiểu nha đầu, chẳng lẽ bây giờ em còn chưa biết rõ ràng đại tẩu chính là mệnh căn tử của đại ca à? Em cảm thấy bản tính của quân nhân có thể để cho em tùy tiện dính vào mệnh căn tử của họ sao?"
[Mệnh căn tử: số mệnh của bản thân]
"Em biết đại tẩu là mệnh căn tử của đại ca! Nhưng mà chúng ta là người một nhà không phải sao? Đại ca còn phòng bị người trong nhà!"
Phòng người ngoài cô còn hiểu được, nhưng tại sao lại còn phòng luôn cả người trong nhà?!?
"Phòng tất cả mọi người! Đường Mộ ca ca của em chính là mệnh của đại ca đó!"
Thẩm Mặc xoa đầu Thẩm Lăng Nhi đầu.
"Em và Đường Mộ ca ca chính là người một nhà!"
"Mấy đứa còn muốn cãi nhau đến bao giờ? Nhanh lấy xe lăn vào đây!"
Thẩm Lãng vào nhà rồi mới phát hiện mấy đứa em nhà mình còn ở phía sau nói tới nói lui, trực tiếp xoay người lại rống.
"Tới đây! Tới đây! Thiếu tướng đại nhân! Thật là, tính tình càng ngày càng khó ở!" Thẩm Lăng Nhi bất mãn nói thầm.
Thẩm Mặc đẩy xe lăn vào nhà thì thấy Thẩm Lãng ôm Đường Mộ đứng ở trước cửa chờ bọn họ.
"Đại ca, anh bị ngốc à? Không có xe lăn cũng không biết để Đường Mộ ca ca ngồi sofa sao?"
Nhìn Thẩm Lãng ôm người đứng chờ xe lăn, Thẩm Lăng Nhi lập tức không khách khí cười nhạo lão đại nhà mình đột nhiên não ngắn. Hừ! Cho chừa cái tội ăn hiếp em gái!
"Lão tử thích ôm đấy, liên quan gì đến em?"
Thẩm Lãng cười cười, y chính là muốn ôm đấy, thế nào?
"Ba ba, mẹ, tứ thúc, tứ thẩm, lục thúc, lục thẩm!"
Đường Mộ cũng không phản ứng mấy anh em bọn họ đấu võ mồm, dựa vào người Thẩm Lãng, cũng không biệt nữu mà thoải mái chào hỏi các vị trưởng bối.
"Về rồi sao? Trên đường có mệt mỏi không? Lãng tiểu tử mau ôm Tiểu Mộ lại đây ngồi!" Tứ thẩm vừa nhìn thấy bóng dáng hai người liền chạy ra đón.
Tiêu Vũ đứng dậy bảo giúp việc đi chuẩn bị khăn lông.
"Thẩm Lãng, ôm Tiểu Mộ ôm lại đây ngồi đi! Đứng ở đó làm cái gì?"
"Không có việc gì, mẹ, con đang chờ mấy đứa nhỏ đem xe lăn của Mộ vào."
Có thể làm quang minh chính đại ôm tiểu tổ tông ở nhà là một việc vô cùng khó gặp nha! Tiểu tổ tông cũng không có ý kiến gì, đây chính là chuyện tốt! Đường tiểu tổ tông thật sự làm Thẩm Lãng mừng tới phát điên rồi!
Thẩm Tế cùng với lão tứ Thẩm Bang, lão lục Thẩm Hạo mỉm cười gật gật đầu với Đường Mộ.
"Chân của Tiểu Mộ hiện tại đã tốt hơn rồi đi?"
Thẩm Tế quan tâm nhìn nhìn cái chân của Đường Mộ đã được dỡ thạch cao xuống.
"Đã không sao rồi ạ!"
"Tuy vậy nhưng cũng phải cẩn thận một chút! Làm trị liệu phục hồi nhất định phải kiên trì!"
"Vâng."
"Khi nào thì các con bắt đầu làm trị liệu?" Thẩm Hạo cũng rất chú ý tới vấn đề này.
Sự cố lần này của Đường Mộ thật sự là đã làm hai nhà bận tới sức đầu mẻ trán, nhưng mà vẫn còn may là người không có sao. Lãng tiểu tử cũng đổi được tâm ý của Đường Mộ. Đây đại khái là chuyện đáng được ăn mừng nhất có đúng không?
"Ngày mai sẽ bắt đầu ạ."
"Các con đã tìm bác sĩ trị liệu tốt nào chưa? Nếu chưa thì lục thúc giới thiệu cho hai đứa một vị bác sĩ cũng không tồi!"
"Đã sớm an bài rồi! Thẩm Lãng tiểu tử này đã an bài từ sớm rồi, hôm nay còn từ chối anh nữa!" Thẩm Tế vỗ vỗ vai ông em trai, lục thúc cũng nhọc lòng rồi!
"Cảm ơn lục thúc."
Đường Mộ nhàn nhạt mỉm cười nói cảm ơn. Người Thẩm gia kỳ thực rất giống người Đường gia, đều cho hắn cảm giác gia đình ấm áp, cái loại ấm áp không lẫn một chút tư tâm nào khác vào.
"Chúng ta đều là người một nhà, không cần phải nói hai chữ cảm ơn!"
Thẩm Mặc đẩy xe lăn trước trước cửa Thẩm Lãng mới lưu luyến ôm người trong ngực đặt lên xe lăn.
"Thẩm Nhất, đi lấy cho anh một đôi dép đi trong nhà!"
Nói xong lập tức ngồi xổm xuống cởi dép ra cho Đường Mộ.
Thẩm Nhất gật gật đầu, xoay người đi lấy cho Đường Mộ một đôi dép lê.
Người Thẩm gia ai nấy đều nhìn nhau một cái, tiểu tử này thật đúng là đủ săn sóc a! Trước kia tại sao bọn họ lại không có phát hiện ra nhỉ?!