Đường Mộ thu chân về đứng thẳng, phong thái nhàn nhã vào phòng bệnh, Thẩm Lãng không nói hai lời đi theo vào cửa, còn thuận tay đóng cửa, một màn sắp diễn ra ngay tức khắc ở đây thực sự không thích hợp vây xem, có tổn hại phong hóa (phong tục và giáo hóa)!
Đường Mộ vào cửa thản nhiên nhìn lướt qua, ừm, đến đông đủ, già trẻ Đường gia đến đủ cả, Đường gia thật là đoàn kết! Đường Mộ nhìn thấy Đường Ngạo còn đang ngủ say trên ghế sofa, khiêu khiêu mi, lạnh lùng câu lên khóe miệng, cũng biết cùng hắn không thoát khỏi quan hệ, chuyện như thế hắn từ trước đến giờ đều rất mưu cầu danh lợi, về phần những vị kia trong nhà dám chắc cũng không có rớt lại.
Thẩm Lãng nhìn một màn quái dị này, quả thực giống như nhìn thấy mắt kính Tây Dương, Đường gia thật sự là một gia đình ngoan, trưởng bối cả phòng nhìn sắc mặt tiểu bối, nơm nớp lo sợ ngồi! Nhưng nhìn thấy một màn này, y rốt cuộc hiểu vì sao y vẫn còn bị lạnh nhạt, tính khí của tổ tông này không tốt lắm!
Đường lão đại, Văn Tây, Đường lão nhị, Bạch Vũ, Đường lão tam, Diệp Mạt lần lượt xếp hàng ngồi ngay ngắn, ừm, dựa vào nhau có cảm giác an toàn một chút, còn Lâm Mạt Tuyết và Đường lão tứ chỉ thiếu điều đem chỗ ngồi vạch ra một kẽ hở mà đem mình vùi vào trong.
Lãnh khí quỷ dị trong phòng rốt cuộc làm cho Đường Ngạo đang ngủ mê mang bị lạnh mà thức dậy. Hắn mở mắt mờ mịt nhìn thoáng qua, lại nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, sao cảm thấy là lạ. Hắn mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy Đường Mộ nhìn hắn lành lạnh cười, có chút không hiểu ngồi dậy, khi tầm mắt chuyển đến chính diện, hắn rốt cuộc hậu tri hậu giác phát hiện không thích hợp. Người trong phòng đông đủ, thế nhưng sao ngồi giống như phạm nhân chờ thẩm vấn? Còn có tổ tông kia thế nào lạnh lẽo như vậy?
"Mộ, sao em lại ra ngoài? Thẩm Lãng? Cậu cũng tới a?"
Tiểu tử này không phải là sợ lạnh không ra khỏi cửa sao? Hôm nay sao lại đi ra? Còn có Thẩm Lãng sao cũng cùng tới? Ừm, bầu không khí có điểm bất thường.
"Em nếu như không tới làm sao có thể thấy được một màn đặc sắc thế này? Hửm?" Đường Mộ nhướng mày bên trái, cười tựa như chế nhạo.
Động tác này thiếu chút nữa làm cho Đường Ngạo bị chấn động nhảy dựng lên, toàn bộ buồn ngủ trong nháy mắt biến mất sạch sẽ. Muốn hỏi hắn cả đời sợ nhất cái gì, chính là khi Đường Mộ chỉ nhướng mày bên trái. Nào là sợ vợ, sợ mẹ đều phải đứng qua một bên. Hắn ngay cả ông chủ lớn nhất Đường gia cũng không sợ, duy chỉ sợ tiểu đệ nhỏ hơn hắn hai tuổi này nhướng mày bên trái.
Nguyên nhân rất đơn giản, hắn lần đầu tiên bị chỉnh đốn phải nằm ở trên giường nửa tháng. Lần thứ hai bị trực tiếp vào bệnh viện nằm năm ngày, về nhà cũng có mười ngày không xuống giường được. Đây là lần thứ ba bị!!! Không nói chính xác là lần thứ ba nhìn thấy hắn đối với mình lộ ra vẻ mặt như thế.
Đầu óc nhanh chóng hoạt động, hắn trước khi ngủ rõ ràng vẫn còn rất tốt, hắn vừa ngủ một giấc thức dậy thế nào đã nhìn thấy một màn thế này? Lúc hắn ngủ đã phát sinh chuyện gì? Lại nhìn, người trong phòng, trừ Đường Mộ và Thẩm Lãng ra những người khác đều là một bộ dáng chờ làm thịt. Đúng rồi! Nhất định là bại lộ rồi! Nếu không phải, Đường Mộ tiểu tổ tông này làm sao sẽ lộ ra biểu tình kinh khủng như vậy?!
"Mọi người tiếp tục." Chỉ có Đường Ngạo biết, Đường Mộ cười chuyển hướng sang những người khác.
Mấy đầu sỏ Đường gia ngơ ngác nhìn nhau, tiếp tục cái gì? Tiếp tục kích thích tổ tông hắn một chút nữa? Vậy có còn 'toàn thây'?
"Cái kia... Tiểu Mộ, đại bá chỉ là phối hợp." Đường lão đại lên tiếng đầu tiên.
"Ngạch... đúng vậy, chúng ta chỉ là phối hợp."
Đoàn kết cái gì? Chó má! Bọn họ từ trước đến nay đều là đối ngoại đoàn kết nhất trí. Đối nội, vấn đề này còn chờ bàn bạc. Đặc biệt là ở giây phút sinh tử tồn vong thế này. Bọn họ cái gì đều có thể thương lượng, chống lại người ngoài, cũng có thể mạnh mẽ. Thế nhưng, cái gọi là đoàn kết này không bao gồm nội chiến. Đặc biệt là chống lại Đường Mộ tiểu tổ tông này, không có nghĩa khí, không có tình cảm huynh đệ. Hơn nữa, không có chung một chuyến tuyến. Hiểu rõ ân huệ bảo vệ mình mới là trọng điểm. Phủi sạch quan hệ mới là vương đạo.
"Phối hợp hả? Đại bá, mọi người phối hợp thật đúng là tốt. Nếu như không phải là con đúng lúc không có gọi điện mà tới, vậy các người sẽ không cùng chủ động phối hợp nói cho con biết sự thật hả?" Đường Mộ phản ứng thản nhiên, một chút cũng không nhìn ra hắn rất tức giận.
Thẩm Lãng đã từng gặp qua bộ dáng tiểu tổ tông lạnh lùng phát hỏa, lần đó hắn cũng là nhàn nhạt, hắn sẽ làm ra điều gì đây?
"Ngạch, Tiểu Mộ..." Điều này có thể nói sao? Không thể! Nếu không phải là bị hắn bắt gặp, chuyện này chính là bí mật tối cao của Đường gia! Tuyệt đối cho vào tủ sắt cơ mật của ngân hàng Thụy Sĩ!
Đường Mộ một tay kéo qua một cái ghế, ưu nhã ngồi xuống, vắt chéo hai chân.
Người Đường gia nhìn thấy lại là một trận khiếp đảm, người này tức giận cũng không nhẹ đi. Thật nhiều năm không có thấy bộ dáng hắn như vậy, kỳ thực Đường Mộ lớn như vậy, cũng chỉ có lần đó làm cho Đường Ngạo vào bệnh viện, mới lộ ra dáng vẻ như vậy. Nhưng mà, lần đó chuyện không liên quan đến mình, lần này không giống a! Lần này bọn họ mỗi người đều có tên trong danh sách. Còn là chắc chắn, sự thật muốn chối cũng chối không được.
Muốn nói ai sợ nhất, không ai khác ngoài Đường Ngạo, một lần kia là trực tiếp rơi trên người hắn,