Đường Mộ lần đầu tiên tới phòng ở từ nhỏ tới lớn của Thẩm Lãng, nhìn vào liền không nhịn được oán thầm, đứa nhỏ hư hỏng này! Thật sự là cái loại vườn nhà nào dưa nấy!
Tên hỗn đản này thật sự là quân nhân thế gia, trên tường dán chính là các loại tạp chí ảnh, thậm chí còn có tranh vẽ tay, trên tường cả gian phòng, dán chằn chịt, nội dung tất cả đều là một thứ... Súng! Các loại các dạng súng, súng lục, súng máy, súng trường, súng bắn tỉa, loại có thể nghĩ tới, loại nghe tới, ngoại trừ các loại kiểu mới sản xuất mấy năm gần đây, hắn hầu như có thể nhìn thấy toàn bộ ở trong phòng này! Người này rốt cuộc tốn bao nhiêu thời gian và tinh lực đi thu thập? Phải biết rằng, có một số ở trên thị trường chỉ nghe nói qua, muốn gặp được tuyệt đối vô duyên! Thế nhưng nam nhân này đi đâu lấy được những thứ này?
“Điên cuồng không?” Tiêu Vũ thấy Đường Mộ đối với tranh trên tường xuất thần, khẽ cười nói.
“Những thứ này… Toàn bộ đều là tự hắn làm?” Đường Mộ có chút kinh ngạc.
“Ừ, tất cả đều là tự nó làm, nó từ nhỏ cũng chưa từng yêu thích cái gì khác, ngoại trừ cái này. Nó mấy tuổi liền đối với cái này hứng thú say mê, mỗi ngày đều hướng ba nó xin tìm cho nó những tạp chí ảnh này xem. Khi mười ba tuổi, nó là có thể bắn trúng vòng mười trên bia, từng đoạt vô số quán quân xạ kích. Mười lăm tuổi là có thể tự tay vẽ tranh súng ống, năm ấy vào quân đội, nó liền thắng ba nó. Những năm này ở quân đội, nghe ba nó nói, nó rất lợi hại, nhắm hai mắt cũng có thể bắn trúng vòng mười trên bia. Những năm trước đây còn từng đi đảm nhiệm giáo luyện xạ kích của bộ đội đặc chủng, mấy năm này nó trái lại yên tĩnh một chút!” Tiêu Vũ nói tới đứa con trai này, thật sự không biết nên cười hay là nên cười khổ.
“Con cái nhà khác lúc nhỏ yêu thích đều là những đồ chơi khác, bắn bi, máy bay, ca nô, quan binh bắt cướp ở mỗi nhà. Cũng chỉ có nó, hồi nhỏ cũng chỉ để ý đối với đồ vật này, cầm một mô hình súng lục hắn không phải là cầm cùng tiểu đồng bạn chơi đùa. Mà là tự một mình nhốt ở trong phòng, đem nó tháo rời, ba nó mua cho nó mô phỏng súng lục thật, hắn cầm lấy liền tháo ra, tháo xong thì ráp lại, lặp đi lặp lại, làm không biết chán. Ta khi đó liền suy nghĩ, tiểu tử này tương lai nhất định là vào quân đội. Quả nhiên, nó mười sáu tuổi liền vào quân đội, vừa chớp mắt chính là mười bốn năm. Có lúc ta cứ nghĩ, ta không phải là vì mình sinh con trai, mà là vì quân đội quốc gia sinh quân nhân.”
Đường Mộ mỉm cười nghe, người kia chính là trời sinh làm quân nhân, sinh ra ở gia đình như vậy, đã định trước cho y kiếp sống quân lữ!
“Tiểu Mộ, kỳ thực ta là hy vọng Thẩm Lãng giải ngũ, nhưng khi thấy nó ở quân đội hăng hái, ta thay đổi chủ ý. Nó đời này yêu thích duy nhất chính là quân đội, mặc dù vì làm quân đội này, nó mất đi rất nhiều bạn đồng lứa nên có, nhưng mà hắn sống được rất vui vẻ.” Tiêu Vũ nhìn Đường Mộ, cười có một chút áy náy.
“Mẹ, mẹ muốn nói cái gì?” Đường Mộ biết, cái này còn có lời phía dưới.
Tiêu Vũ cười cười, biết đây là đứa nhỏ thông minh: “Ta và ba nó kết hôn ba mươi lăm năm, chúng ta kết hôn khi đó, ba nó chính là quân nhân. Đã qua ba mươi mấy năm, chúng ta luôn luôn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Khi Thẩm Lãng bốn tuổi, ta theo ba nó ở quân khu nán lại ba năm. Đó là thời gian chúng ta sống chung một chỗ dài nhất sau ba mươi mấy năm kết hôn. Đều nói quân hôn là khó khăn nhất, bởi vì luôn là thời gian biệt ly chiếm nhiều hơn, tình cảm vợ chồng cũng là vì chung đụng ít xa cách nhiều mà lạnh nhạt. Rất nhiều hôn nhân của quân nhân không có biện pháp duy trì, đặc biệt là thế hệ này của các con, đây là nan đề vô cùng… Tiểu Mộ, mẹ nói với con nhiều như vậy, chẳng qua là hy vọng con và Thẩm Lãng sau khi kết hôn duy trì cảm tình thật tốt. Đối với chức nghiệp của nó xin con thông cảm nhiều hơn, nó rất nhiều lúc sẽ có thể vì công tác cố kỵ không chu đáo với con. Hiểu nó nhiều một chút, mẹ cũng là đối mặt như vậy, Thẩm Lãng mơ hồ, tuy rằng ba mươi mấy tuổi, thế nhưng có đôi khi cũng không hiểu chuyện. Thời điểm nó khinh suất không nghe nói thì hãy nói với mẹ, mẹ thay con chỉnh đốn!”
Bà thực sự không quá yên tâm. Đứa con trai hỗn đản này tìm một người như vậy, bảo bối cả nhà phủng ở trên tay, cũng không thể để cho đứa nhỏ này chịu ủy khuất a! Trước trao đổi với nhau, tránh cho ở chung một chỗ bạo phát, đến lúc đó làm sao thu thập được!
Thẩm Lãng đứng ở ngoài cửa không nói gì, hôm nay sao người cả nhà đều nhất trí yêu cầu muốn thu thập y a! Thất thẩm nói chúng ta giúp con cùng nhau đối phó y! Bây giờ mẹ của y nói muốn thu thập y! Không phải là tìm một tức phụ sao? Hiện tại y ngược lại thành người kia gả vào cửa có phải hay không?
Trong lòng oán trách, khóe miệng cũng không tự chủ được dương lên!
Đường Mộ cười cười, hắn còn tưởng là mẹ vợ thân ái của hắn đem hắn kéo tới đây muốn nói cái gì chứ. Thì ra là lo lắng hắn chịu không nổi xa cách của quân hôn!
“Mẹ, đừng lo lắng, đây không phải là vấn đề, về phần thu thập hắn, con tới là đủ rồi!” Tự một mình hắn cũng có thể đem hỗn nhân kia thu thập, không cần phải điều động binh lực.
Về phần chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, hắn cảm thấy đây thật sự không phải là vấn đề gì. Bản thân hắn quen một mình, nhiều hơn một người đã lâu hắn vẫn chưa quen, người này quanh năm không ở nhà, hắn cảm thấy chuyện này không phải là vấn đề lớn lao gì.
Sau đó chứng minh, người ai oán xác thực không phải là Đường Mộ, mà là Thẩm Lãng, bởi vì y mới là tên xui xẻo luôn một mình trông coi căn phòng trống.
“Chỉ cần các con thật tốt, chính là an ủi lớn nhất của chúng ta… chúng ta đối với tình cảm của nó không có ý kiến dư thừa, miễn là bản thân nó từng hạnh phúc, chúng ta liền vui vẻ. Chúng ta đều biết, Thẩm Lãng là kiên quyết dây dưa với con, thế nhưng mẹ vẫn là hy vọng các con có thể yêu nhau bên nhau cả đời. Đối với các con, chúng ta không có bất kỳ yêu cầu gì, vấn đề con cái cũng không cần để ý. Chúng ta không có ý nguyện để