Gói xong kẹo cưới, ngồi nói chuyện phiếm một hồi, người phải đi làm chịu đựng không được, ngáp liên tục cùng Chu công ước hẹn. Đường Mộ đưa Thẩm gia nãi nãi về phòng, đỡ bà lên giường nằm, giám sát bà uống thuốc, Đường Mộ mới cùng Thẩm Lãng trở về phòng.
Tắm rửa, nằm ở trên giường Đường Mộ nhìn tạp chí ảnh trong phòng, nhìn một chút liền cảm thấy lạnh lẽo! Mẹ nó! Hỗn đản này ở chỗ này rốt cuộc là làm sao ngủ? Y cũng không cảm thấy lạnh sao?
Hắn không thích vũ khí lạnh, nhìn một món có lẽ cũng không có gì, thế nhưng một phòng đồ như vậy, thật sự có chút chịu không nổi.
“Thẩm Lãng...” Đường Mộ dùng khuỷu tay đánh đánh vào nam nhân ôm hắn từ phía sau.
“Thế nào? Ngủ không được sao?” Thẩm Lãng biết tổ tông này có chút không quen chỗ, ngủ không được đi?
“Anh có thể đem gian phòng thu lại những thứ có chút lạnh lẽo này hay không, anh đối với mấy thứ này thực sự làm thế nào ngủ?” Hắn không muốn hơn nửa đêm vừa mở mắt thức dậy, chào đón hắn chính là một phòng tạp chí ảnh vũ khí lạnh!
“Không thích sao?” Thẩm Lãng chống người dậy, cũng nhìn thứ trên tường một chút.
“Quá lạnh!” Hắn thật sự muốn hỏi người này một chút, y thế nào đối diện một phòng tạp chí ảnh ngủ?
Thẩm Lãng gật đầu một cái: “Vậy anh đi bóc chúng xuống.” Đứng lên vén chăn xuống giường, lần lượt lần lượt, động tác cẩn thận đem tạp chí ảnh và tranh vẽ tay trên tường bóc xuống, bóc xong xếp hoàn chỉnh lại.
“Tôi tới giúp anh?”
“Không cần, em ngủ đi, trên đất lạnh, tự anh bóc là được rồi.” Thẩm Lãng quay đầu lại nhắc nhở người nhìn thoáng qua muốn xuống giường, để cho hắn hảo hảo nằm.
Đường Mộ nhún nhún vai, nằm xuống lại kéo chăn về đắp kín nhìn nam nhân giống như đối đãi tình nhân, đem những bức họa này từng tấm từng tấm bóc xuống.
“Sau này anh sẽ không cùng những thứ này chung một chỗ nữa à?” Đường Mộ nhìn động tác của Thẩm Lãng, nhịn không được châm chọc.
“Sẽ không a! Em là vợ của anh, chúng nó xem như là chiến hữu của anh, cái này không thể so sánh được.” Thẩm Lãng thuận miệng nói được rất lưu loát.
Đường Mộ hơi hơi híp mắt: “Anh lặp lại lần nữa, ai là vợ của anh?” Lời kia nhàn nhạt, nhưng nhàn nhạt kia, khiến cho sau gáy Thẩm Lãng nổi lên một trận lạnh lẽo...
“Anh là vợ của em! Chúng ta là vợ chồng, anh là vợ của em! Là anh!” Giây phút này ai cần thể diện! Bảo mệnh mới là vương đạo! Phu nhân nhà y hận nhất nghe thấy từ này!
“Vậy chúng ta sẽ làm chút việc thực tế, thế nào?” Đường Mộ mặc áo choàng tắm chuẩn bị riêng, ngồi dậy tựa vào đầu giường, lành lạnh kiến nghị.
Thẩm Lãng hiện tại thật sự cảm thấy mình chính là một kẻ ngốc tìm đánh. Tự mình tìm hố cho mình nhảy, y không phải là ngốc, chính là thiếu đầu óc!
“Cái này miễn đi! Tổ tông, trễ rồi, anh không làm, ngày mai còn phải đi quân đội phát kẹo cưới. Lăn qua lăn lại trễ, ngày mai không dậy nổi thì làm quá trớn rồi a!” Thẩm Lãng cười bất đắc dĩ, y thật sự không phải cố ý, chỉ là sẵn miệng nói!
“Tôi sẽ cẩn thận! Chỉ một lần, ngày mai sẽ dậy được.” Hai tay Đường Mộ vòng trước ngực, tựa vào đầu giường, toàn lực ứng phó! Trực tiếp lấy lời tối hôm qua y nói chặn y.
“Tổ tông! Anh sai rồi! Anh sai rồi, còn không được sao? Anh là vợ của em a! Chúng ta không nháo được không? Cách âm phòng này của nhà chúng ta không tốt, chẳng lẽ en muốn để cho người trong nhà tập thể thức dậy nghe chân tường sao?” Thẩm Lãng lắc lắc khuôn mặt.
Đường Mộ nhìn tường, trên đó vừa bóc hết tranh, bị tranh giấy phân chia thành từng mảnh từng mảnh, có chút loang lỗ.
“Không quan hệ, bọn họ muốn nghe cứ nghe, tôi không quan tâm.” Khiêu khiêu mi, bộ dáng mãn bất tại ý.
“Nhưng anh quan tâm a.” Vứt bỏ tranh trong tay, y dồn sức một chút nhào tới đem Đường Mộ đặt vào trong chăn:
“Chúng ta đừng nháo nữa! Tổ tông, anh là vợ của em! Anh chỉ là sẵn miệng, lần sau không dám! Ngủ đi! Ngủ đi! Em tối hôm qua cũng ngủ không được mấy giờ, nghỉ ngơi thật tốt, qua hai ba ngày nữa chính là hôn lễ rồi. Sắc mặt của em không phải là tốt lắm, nghỉ ngơi thật tốt, đừng để kết hôn ngày đó khí sắc khó coi sẽ không tốt.”
“Tranh của anh rơi xuống đất rồi kìa.” Đường Mộ nhìn thoáng qua tranh trên mặt đất, không nóng không lạnh nhắc nhở.
“Ai quản đồ chơi kia a! Chúng ta ngủ, không còn sớm, ngủ đi!” Thẩm Lãng nhân cơ hội trở mình qua, đem tổ tông này ôm vào trong ngực, tắt đèn, kéo chăn lên, dùng không tới ba mươi giây.
“Có lạnh hay không a? Tổ tông, lạnh thì nói, anh ủ cho em.”
Đường Mộ đem nam nhân làm trò chơi xấu này, một lần nữa khinh bỉ tới chân. Cho rằng lần này tránh thoát, coi như xong chuyện sao? Hôm nay nhớ kỹ đi! Đợi đến đêm hôn lễ, bọn hắn từ từ thanh toán!
Đường Mộ cuộn tròn vào trong ngực không có lên tiếng, cũng không nhúc nhích, dường như đã ngủ. Một hồi thật lâu, Thẩm Lãng mới dám cúi đầu nhìn người trong ngực, phát hiện hắn đã ngủ, mới dám thả ra một hơi buộc chặt. Ông trời, tổ tông này thật sự là dễ nổi giận a! Sau này nhất định phải quản tốt cái miệng! Vợ và tức phụ, loại từ ngữ này nhất định không thể nói! Chết cũng không thể nói! Nếu không thì hạnh phúc nửa đời sau của y