Đường Mộ vừa ăn được hai ngụm cơm, điện thoại lại vang lên.
Đường Mộ trợn mắt xem thường, người này không thể yên tĩnh một lát? Đây còn để cho người ta ăn cơm hay không? Mặc dù rất bực bội, Đường Mộ vẫn là lấy điện thoại từ trong túi áo choàng tắm ra, cũng không thèm nhìn xem cuộc gọi tới, Đường Mộ vừa định bắt đầu rống, nhưng mà giọng nói trong điện thoại truyền ra làm cho hắn lời bức ra đến miệng tạm dừng lại.
"Mộ."
"Cô là?" Đường Mộ khó hiểu, hắn hình như không có quen nữ nhân nào có số điện thoại của hắn đi!
"Ha ha, tôi cũng biết cậu sẽ không nhớ rõ tôi." Cô gái tự giễu cười nhẹ một tiếng.
"Thật có lỗi, trí nhớ của tôi không tốt lắm." Đường Mộ cũng không phủ nhận, hắn nhớ không được, lực trí nhớ của hắn nghĩ đến sẽ không dùng ở mặt này.
"Mộ, cậu thật là một tên lừa đảo! Chỉ số thông minh của cậu là 180, trí nhớ làm sao lại kém chứ? Cậu không phải trí nhớ kém, cậu chính là không muốn nhớ kỹ những người hay sự việc đối với cậu không quan trọng, đúng không?"
"Thật có lỗi, nếu cô gọi điện vì để cùng tôi thảo luận vấn đề trí nhớ này, ngượng ngùng, tôi không rảnh." Hắn đói bụng một ngày, thật sự không rảnh tán gẫu đề tài này trong lúc ăn cơm.
"Chờ một chút, đừng cúp! Tôi là Thúy Nùng!" Biết hắn nói không rảng là để làm gì, cô gái vội vàng tự giới thiệu.
Đường Mộ nhướng mày: "Thúy Nùng? Bạch Thúy Nùng?" Nghe thấy cái tên coi như hiếm thấy, trí nhớ của Đường Mộ rốt cuộc có được chút ý thức như vậy.
"Đúng, Bạch Thúy Nùng." Cô gái thản nhiên xác nhận mình chính là Bạch Thúy Nùng trong miệng hắn.
"Cậu không phải đang tiến tu ở nước ngoài sao? Trở về lúc nào?" Đường Mộ cầm lấy đũa, bắt đầu ăn, hắn đói bụng, không rảnh buông đũa nói chuyện phiếm.
Ngữ khí thản nhiên mười năm như một ngày, Bạch Thúy Nùng nghe được cười khổ, cái người này a! Đối với ai cũng tỏ vẻ lạnh nhạt như vậy, cho dù đã qua mười năm, cũng không có chút thay đổi.
"Vừa trở về hôm qua, Đường bá bá bảo tôi đến bệnh viện Đường thị nhậm chức."
"Đã xong a! Cũng không tệ!"
"Chúng ta gần mười năm không gặp nhau đi!" Bạch Thúy Nùng tự mình tiếp đề tài, người này sẽ không chủ động. Nếu mười năm trước cô có thể ôm một chút hy vọng, bây giờ cô đã không phải là tiểu nha đầu vô tâm vô phế, người này chủ động miệng có bao nhiêu đạm, tâm có bao nhiêu lãnh.
"Là mười năm." Đường Mộ gật đầu, bọn họ hình như thật sự có mười năm không gặp.
"Vậy tối đến uống một ly? Không đi bar, đi câu lạc bộ. Thế nào? Nể mặt chứ? Nể tình chúng ta mười năm không gặp." Sợ hắn cự tuyệt, Bạch Thúy Nùng nói ra cơ hồ khẩn cầu.
Đường Mộ nhăn mặt nhíu mày, nhìn đồng hồ: "Được, số 1 Hoàng Gia đi!"
"Được, tôi chờ cậu." Bạch Thúy Nùng vui mừng không thôi.
"Ân." Cúp điện thoại, Đường Mộ vẫn đang ăn cơm, rất đói, không thể lang thôn hổ yết, người kia không có ở đây, đau dạ dày không ai lo cho hắn, hắn không muốn tìm tội cho mình chịu.
Ăn cơm chiều xong trời liền tối đen, nhìn chén đũa, Đường Mộ vẫn là thu dọn vào phòng bếp, đi rửa chén! Không thể vẫn làm ra vẻ, bằng không khi Thẩm Lãng về nhà, phỏng chừng sẽ lên mốc, y có lẽ cũng sẽ hộc máu!
Vì thế Đường đại thiếu gia thân ái của chúng ta lần đầu tiên ăn cơm vào phòng bếp đi rửa chén.
Kết quả —
Đường Mộ bất đắc dĩ nhìn chén bát bị phá vỡ cùng đống hỗn độn trong phòng bếp, biết mình không phải thiên phú cái này, chỉ là rửa cái chén mà thôi, trong phòng bếp so với làm cơm còn hỗn độn hơn, trên sàn tràn đầy nước cùng một đống mảnh sứ vỡ, trong bồn toàn là bọt biển và nước, nhìn qua thảm hết sức.
Đường Mộ nhìn một màn hỗn độn này, bất đắc dĩ thở dài, thả tay áo choàng tắm xuống, xoay người rời khỏi phòng bếp, trở lại phòng khách cầm lấy điện thoại, gọi điện cho Đường gia, chuyện như vậy vẫn là để cho người Đường gia đến xử lý đi! Mất mặt thì để ở Đường gia đi! Hắn về sau còn phải có mặt mũi gặp người Thẩm gia.
Nhận được điện thoại là Văn Tây, nghe Đường Mộ bảo bà tìm người đến dọn dẹp phòng, lúc ấy sửng sốt một chút, lại đột nhiên nhớ lại Thẩm Lãng quay về quân đội rồi, tiểu tổ tông năng lực tự gánh vác bằng không này tám phần là bị chuyện loạn thất bát tao trong nhà làm khó chịu.
Nhưng khi bà mang theo người giúp việc đến, khi nhìn đến đống hỗn độn kia trong phòng bếp của Đường Mộ vẫn nhịn không được khóe miệng rút gân!
"Đây là phạm vào cái gì?" Đừng nói người này muốn làm cơm, bao giờ đánh cược toàn bộ thân gia của Đường gia, bà cũng không tin!
"Rửa chén." Đường Mộ cũng không để ý bá mẫu nhà mình khinh bỉ, dù sao bà cũng nhìn thấy từ nhỏ tới lớn.
"Chỉ là rửa chén sao?" Giọng Văn Tây nhịn không được tăng lên quãng tám.
"Ân." Hắn thật sự chỉ rửa chén mà thôi.
Văn Tây đỡ trán! Không biết mình nên cười hay là nên khóc! Tiểu phá hoại của Đường gia bọn họ, người nào cũng đều như vậy! Đường Mộ là kỳ quái nhất! Đối với lái xe chính là một não tàn, còn là não tàn cấp mười!
A di đi theo Văn Tây đến nhìn thấy, cũng nhịn không được lắc