"Đợi lâu chưa?" Đường Mộ đi tới ngồi xuống đối diện cô gái, thản nhiên dò hỏi.
"Không có, tôi cũng vừa đến." Cô gái cười, trong mắt che giấu đắng chát! Nhưng mà Đường Mộ cái người không có tâm can này nhìn không thấy.
"Chào ngài! Xin hỏi ngài cần dùng gì?"
"Cho tôi một ly cà phê được rồi, cô muốn cái gì?" Đường Mộ khách khí dò hỏi.
"Giống nhau, cà phê."
"Hai ly cà phê, một ly không thêm đường."
"Được, xin chờ một chút."
"Mấy năm nay thế nào? Sống tốt chứ?" Đường Mộ nhìn cô gái trước mặt, có chút không quen biết, thời gian mười năm cũng đủ cho một người thay đổi nghiêng trời lệch đất.
"Cũng không tệ lắm, chấp nhận được! Chỉ là bận đến choáng váng!" Bạch Thúy Nùng nhàn nhạt cười, cảm giác cùng người trước mặt khoảng cách rất xa.
"Phải không? Học phần hoàn thành rồi sao?" Chỉ là bình thản ân cần hỏi thăm, giống như là một người bạn mười năm trước, cách mười năm, cái gì cũng mới lạ, cho dù bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ.
"Vừa mới học xong học vị bác sĩ, ba nói không cần tiếp tục đào tạo chuyên sâu. Một cô gái bằng cấp đến đây cũng không sai biệt lắm, rất cao sẽ làm cho nam nhân sợ chạy mất." Cô cười khổ trêu ghẹo chính mình.
"Bạch thúc nói đúng, không sai biệt lắm!" Cảm giác cùng con gái nói chuyện không đến nơi, hắn cùng nam cũng nói không đến nơi, đương nhiên đối với thế này càng khó.
Bạch Thúy Nùng nhìn hắn, ánh mắt lơ đãng rơi xuống cần cổ của hắn, ánh mắt chợt như bị phỏng, đồng tử co rút nhanh. Đó là —
Đường Mộ theo tầm mắt của cô nhìn xuống chỗ cổ áo mình, không thèm để ý lấy tay sờ một chút, thần sắc vi ám, tên hỗn đản này! Là cố ý! Lúc trước y không có để lại dấu vết ở chỗ dễ thấy như vậy, đêm qua lúc làm giống như điên rồi, y hung hăng lại mút lên cổ hắn hai cái, tình huống ngay lúc đó hắn cũng không để ý, lúc rời giường hắn cũng không để ý, mặc quần áo thì càng không để ý! Hiện tại nhìn ánh mắt Bạch Thúy Nùng, hẳn là rất bắt mắt!
Hỗn đản! Cái tên hỗn đản không tiết chế này! Đường Mộ ở trong lòng hung hăng phỉ nhổ hỗn đản vì hắn mất đi lực tự chủ đã có!
"Cậu... hiện tại sống cũng không tệ." Hẳn là không sai đi.
Người này tính cách kém bao nhiêu, cô nhận thức đã nhiều năm. Cho dù bọn họ mười năm không gặp, nhưng mà tính tình người này hẳn là không thay đổi. Người có thể được phép ở trên người hắn lưu lại dấu vết như vậy, hẳn là không phải bạn giường bình thường gì đó đi!
"Cũng không tệ lắm đi!" Đường Mộ gật gật đầu, không có phủ nhận, tính cách này của hắn tốt cũng không tốt. Cái gì cũng rất thật sự, chưa bao giờ kiểu cách, đối với người không muốn biết tình huống thật sự, điều này thực tàn nhẫn.
"Khách nhân, đây là cà phê của ngài." Phục vụ bưng cà phê lên cắt ngang đề tài bọn họ đang nói.
"Cám ơn!"
Đường Mộ tự nhiên dùng tay trái khuấy cà phê, Bạch Thúy Nùng vừa nói lời cảm ơn phục vụ, tầm mắt vừa chuyển, đã bị vật gì đó màu trắng bạc trên ngón tay áp út của Đường Mộ làm cho đứng hình.
Đó là —
Nhẫn đeo trên ngón tay áp út bên tay trái! Đó là —
"Cậu đã kết hôn?" Bạch Thúy Nùng thật cẩn thận hỏi, sợ âm thanh quá lớn, liền phá vỡ.
Đường Mộ nhìn nhẫn trên tay, lúc này đây thản nhiên nở nụ cười: "Vừa mới."
"Cậu thật sự kết hôn rồi?" Bạch Thúy Nùng ngây ngốc hỏi, vẫn chưa tỉnh lại từ trong xung kích này.
Đường Mộ nhìn cô, mặt nhăn mày nhíu, vẫn là gật gật đầu.
Bạch Thúy Nùng nhìn Đường Mộ, nhìn nhìn nước mắt không có báo động trước rơi xuống. Giọt nước mắt vừa trượt xuống, cô lập tức lau nó đi.
Đường Mộ có chút kinh ngạc, hắn kết hôn, vì sao cô khóc?
"Cậu cư nhiên đã kết hôn? Tôi vẫn nghĩ cậu còn phải thật lâu mới có thể kết hôn chứ!" Lâu đến nổi cô nghĩ rằng cô còn rất nhiều thời gian để tranh thủ tình cảm của hắn.
"Gặp gỡ liền kết hôn, đời người không có định số." Đường Mộ nhún nhún vai, hắn cũng không biết mình sẽ kết hôn sớm như vậy. Càng không nghĩ tới sẽ kết hôn với một người đồng tính.
"Phải không?" Bạch Thúy Nùng ý cười tràn đầy chua chát: "Cô ấy làm gì?"
Không có định số a! Vậy cảm tình mười mấy năm của cô nên thuộc loại nào?
"Tham gia quân ngũ." Đường Mộ nhăn mặt nhíu mày, có chút chán ghét nói không nên lời. Hắn như thế nào phải đi kết một cái quân hôn? Cái loại quân hôn chung đụng thì ít xa cách thì nhiều này!
Bạch Thúy Nùng trừng lớn mắt, có chút không thể tin được, hắn nói vợ hắn tham gia quân ngũ, hắn không phải ghét nhất quân nhân sao? Đây là làm sao?
"Thật kinh ngạc phải không?" Thấy cô trừng lớn mắt, Đường Mộ không chút ngoài ý muốn nào: "Tôi cũng thật kinh ngạc."
"Vậy các cậu..." Vì sao còn có thể kết hôn chứ? Ngay cả chính ngươi cũng thật kinh ngạc, như thế nào lại đồng ý kết hôn? Lời này cô không hỏi ra miệng. Nhưng mà đã quá rõ ràng.
"Hắn kiên trì."
"Cô ấy kiên trì? Cậu đồng ý? Đây cũng không giống như tính cách của cậu đi?" Lúc này Bạch Thúy Nùng thật dũng cảm hỏi ra miệng.
(Trong tiếng trung, cô ấy và anh ấy đều có phiên âm là /ta/ nhưng cách viết khác nhau. 他: chỉ nam, 她: chỉ nữ, ở đây Bạch Thúy Nùng dùng 她 vì không biết đối tượng kết hôn của Đường Mộ là nam, còn Đường Mộ lại dùng 他 nên bà Nùng bả hông biết vẫn hoàn hông biết. Thấy cũng