Mùi hương thơm ngào ngạt của đồ ăn quanh quẩn bên mũi khiến cho Hạ Tư Mộ đói tỉnh, cơn đói bụng xót quặn cả ruột khiến cho cô không thể không cố gắng căng mở đôi mắt nặng trĩu, sau đó im lặng đánh giá xung quanh.Bây giờ trời đã sáng, ánh mặt trời nhè nhẹ chiếu vào trong căn phòng - không hẳn, nói chính xác ra đây là một chiếc xe buýt hai tầng được cải tạo lại thành phòng ở, có chút cũ này nhưng lại sạch sẽ, tuy rằng đồ đạc trong phòng trông có chút kỳ quái. Nếu như người ở trong phòng là con người thì lại có vẻ không giống lắm, bởi vì xung quanh không hề có dụng cụ làm bếp nấu ăn.Lúc này Hạ Tư Mộ đang nằm trên một tấm ván kim loại phủ một lớp vải dày thay thế cho giường nệm, bên cạnh là một túi đồ ăn gì đó trông khá cũ kỹ đã được làm nóng lại, phát ra mùi thơm nhàn nhạt của chân gà.Nước miếng chỉ trong một giây trào ra khỏi miệng, Hạ Tư Mộ lê thân thể với tới túi đóng gói, móc ra chân gà sốt mật ong thơm ngào ngạt, sốt mật ong ngọt ngào còn tiện đà chảy xuống dưới bàn tay của cô.“Ngon quá…”Hạ Tư Mộ cảm động tới muốn khóc. Một cơ thể bị thương tàn tạ lại còn đói bụng bỏ chạy dưới cơn mưa axit, suýt chút nữa cô đã tuyệt vọng đến mức bỏ mặc bản thân chờ chết dưới mưa axit rồi.Vừa gặm chân gà, Hạ Tư Mộ vừa nhìn những vết thương được băng bó xiêu vẹo trên cơ thể, còn có mùi thuốc sát khuẩn nhè nhẹ quanh quẩn bên mũi.Có người đã cứu mạng cô, sau đó băng bó sát khuẩn miệng vết thương rồi để lại đồ ăn bên cạnh. Tuy nhiên cả một căn phòng xe buýt không có lấy một chút hơi thở người sống, chỉ có máy móc và rác rưởi linh kiện lạnh băng.Hạ Tư Mộ vừa muốn đứng lên tìm kiếm ít manh mối, cơ thể lại đột ngột thoát lực ngã ngồi xuống tấm ván sắt, đầu óc bị chấn