CHƯƠNG 10: Tóc đen dài đến eo
Tưởng Kình Phong nghe nói Bạch Phù chưa ăn cơm mà đã đi tắm, ầm một tiếng, đem chiếc ghế đạp gãy.
Hắn tức giận, nhưng không dám đi tìm Bạch Phù, hắn cảm thấy hôm nay bản thân đã quá nóng nảy, giống như bệnh điên tái phát, hắn sợ mình làm ra chuyện có hối hận cũng không kịp.
Tự mình giận dỗi một ngày, đến tận đêm khuya hắn mới đến phòng của Bạch Phù.
Lục Liễu nghe thấy âm thanh đập cửa rất nhỏ, mơ mơ màng màng đứng dậy mở cửa, vừa thấy bên ngoài là Tưởng Kình Phong, lập tức tỉnh táo lại, vô thức khép cửa lại một chút: “Tướng quân, ngài...... Sao ngài lại đến đây?”
Thanh âm kia mang theo tia đề phòng và cảnh giác, làm cho sắc mặt của Tưởng Kình Phong vốn đã âm trầm càng thêm khó coi.
Hắn một tay đẩy Lục Liễu sang bên, nhấc chân nhẹ nhàng, tiến thẳng vào trong phòng.
Lục Liễu vội vàng đuổi theo, giọng điệu vô cùng lo lắng.
“Tướng quân, cô nương đã ngủ rồi, ngài....... Ngài tới đây làm gì?”
Tưởng Kình Phong dừng bước, đứng tại chỗ, quay đầu nhìn về phía nàng ta: “Nàng bị thương, ngươi có biết hay không?”
Nghe vậy, Lục Liễu ngẩn ra, sau đó có chút xấu hổ cúi đầu.
“Nô tỳ........ Nô tỳ cũng mới biết hôm nay.”
Bạch Phù không muốn cho Tưởng Kình Phong biết, cũng không có nói cho Lục Liễu.
Hôm nay bị Tưởng Kình Phong phát hiện, nên cũng không tiếp tục gạt Lục Liễu, nàng cho Lục Liễu biết, còn bảo Lục Liễu giúp xoa rượu thuốc.
Lục Liễu không phát hiện ra Bạch Phù bị thương nên vô cùng tự trách, cảm thấy bản thân quá sơ ý, chỉ quan tâm đến tay của mình, lại quên hỏi cô nương như thế nào, có bị thương ở đâu không.
Tưởng Kình Phong đối với việc này rất không hài lòng, những lời này hỏi ra thay cho câu khiển trách.
Có điều lúc này hắn cũng không rảnh cùng Lục Liễu rối rắm vấn đề này nữa, hắn chỉ lo lắng vết thương của nàng có nghiêm trọng không, vì thế liền nhấc chân tiến lại gần giường Bạch Phù, không hề quan tâm đến Lục Liễu.
Lục Liễu đại khái đoán được hắn muốn làm gì, nhanh chân đuổi theo, bộ dạng đau khổ muốn khóc.
“Tướng quân, nô tỳ đã bôi rượu thuốc cho cô nương, ngài...... ngài cứ yên tâm đi, cô nương không có việc gì.”
Trong phòng treo màn trướng hồng nhạt, hắn đi vào, đem màn che giường vén lên, ngồi đến bên giường, nhìn vẻ mặt yên tĩnh say ngủ của Bạch Phù.
Nữ nhân này khi ngủ nhìn vô cùng nhu thuận, ngoan ngoãn.
Nhưng Tưởng Kình Phong biết, nàng cùng hai chữ “nhu thuận” không dính dáng gì với nhau hết, thậm chí nhiều lúc còn quật cường hơn cả nam nhân.
Hơn nữa đôi mắt kia chỉ cần mở ra, có thể nhìn thấy sự mưu ma chước quỷ, có lúc thông minh làm người khác phải nghiến răng nghiến lợi.
Hắn thở dài, nhẹ nhàng đưa tay muốn tháo lưng quần của nàng ra, Lục Liễu ở bên cạnh thấy thế sợ đến mức hai chân run lên, há mồm muốn đánh thức Bạch Phù.
Tưởng Kình Phong nhanh tay điểm huyệt ngủ của Bạch Phù, Bạch Phù nhíu mày hừ một tiếng, mặc cho Lục Liễu kêu thế nào cũng không nhúc nhích.
Lục Liễu làm sao ngờ tới Tưởng Kình Phong sẽ làm như thế, vẻ mặt cầu xin hắn, chụp lấy tay áo không cho hắn cởi lưng quần của Bạch Phù.
“Tướng quân, ngài đừng như vậy! Cô nương mà biết được sẽ rất tức giận!”
“Ngươi không nói, ta không nói, thì nàng làm sao biết được?”
Tưởng Kình Phong giận dữ trừng mắt một cái.
“Nhưng mà........ Nhưng mà...........”
“Nhưng mà cái gì! Đi ra ngoài!”
Tưởng Kình Phong không nhịn được kêu Tần Nghị vào, để hắn đem Lục Liễu ra ngoài.
Tần Nghị tuy hiểu được Tưởng Kình Phong làm như vậy có chút không thích hợp, nhưng Tưởng Kình Phong là chủ nhân của hắn, từ trước đến nay luôn là người vô cùng cố chấp, nói một là một, hai là hai. Hắn là thị vệ, ngoại trừ phục tùng mệnh lệnh, còn có thế làm gì được? Đành phải lôi Lục Liễu ra ngoài.
Hai người kia vừa đi, Tưởng Kình Phong liền lật người Bạch Phù lại, thuần thục tháo bỏ đai lưng quần của nàng, soạt một tiếng rồi cởi xuống đến đầu gối.
Bạch Phù lưng hướng lên trên, tóc đen dài đến eo, đuôi tóc quét qua bên cạnh, lộ ra một bên bờ mông.
Tóc đen sáng bóng, mông trắng nõn vểnh lên, trắng đen lẫn lộn, hình ảnh yêu kiều như tranh vẽ bày ra trước mặt Tưởng Kình Phong, khiến hắn hoa mắt chóng mặt.
Hắn vốn chỉ muốn nhìn một chút vết thương của nàng, không nghĩ rằng sau khi cởi quần nàng xuống lại thấy cảnh tượng như vậy.
Tưởng Kình Phong chưa từng chạm vào nữ nhân, hàng năm trong doanh trại đều tiếp xúc với một đám nam nhân thô kệch, trên người ngoại trừ cơ bắp thì chính là cơ bắp, dù có cởi hết cũng chỉ là cục thịt cứng, ai biết được mông của nữ nhân với nam nhân lại khác biệt đến vậy, trắng nõn làm người ta chói mắt.
Hắn hơi ngây người, một lúc sau dời mắt đến phần máu ứ đọng trên mông, không nhịn được nhăn mày, bỗng nhiên có một loại xúc động muốn đem thi thể của hai vú già kia đào lên, hung hăng đánh.
A Phù của hắn thân thể vừa mềm mại vừa non nớt, tay đưa qua, chạm một chút lại giống như bị điện giật rụt về lại.
Trời.......
Như thế nào..........
Lại mềm như vậy...........
Tưởng Kình Phong theo bản năng nhéo một cái trên mông mình, cứng rắn quá, như tấm sắt vậy.
Sau đó lại cẩn thận vươn tay đến trên người Bạch Phù, mềm mại quá, giống như.........
Giống như cái gì?
Hắn cũng không rõ lắm, hơn hai mươi năm qua chưa từng gặp loại xúc cảm khó hình dung này.
Đầu ngón tay nhịn không được thoáng dùng sức, chỉ thấy năm ngón tay đặt lên như muốn vùi lấp trong cái nơi trắng nõn kia, buông ra, liền bật trở về.
Cảm giác này làm cho người ta phải nghiện, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn, ánh mắt nhìn chằm chằm không rời, ngón tay như muốn hãm vào trong.
Cổ họng Tưởng Kình Phong khô khốc, nuốt xuống một cái, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt dọc theo chỗ trắng nõn kia, cảm thấy mọi chỗ đều trắng mượt, so với bất kỳ đồ gốm nào cũng tinh xảo, trơn trượt hơn.
Hắn như ma xui quỷ khiến cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên, tựa hồ ngửi thấy hương thơm của bột đậu tắm,