CHƯƠNG 9: Vô cùng tức giận
Tưởng Kình Phong đương nhiên cũng không hiểu Bạch Phù hoa chân múa tay cái gì, không có cách nào khác liền bảo người đem giấy bút tới, để Bạch Phù vẽ ra những gì nàng muốn nói.
Nhưng mấy người không hiểu gì về dược lý, sao biết được nàng muốn vẽ cái gì? Loanh quanh cả một buổi cũng không biết nàng muốn gì, chỉ hiểu được nàng muốn mua dược.
Cuối cùng Tưởng Kình Phong phất tay lên, quyết định cùng nàng xuất môn, để nàng tự mình chọn, đỡ phí thời gian ở đây nàng vẽ ta đoán.
Bạch Phù thật ra cũng không muốn ra ngoài lắm. Hôm qua mông nàng bị đập xuống đất, buổi tối tắm rửa mới phát hiện bị thâm một vùng, còn rất đau nữa.
Nàng sợ Tưởng Kình Phong biết, cố nhịn không nói, nếu biết hắn nhất định sẽ nháo nhào muốn xem vết thương của nàng.
Đến lúc đó nàng không làm gì được, chắc chắn sẽ bị hắn lột quần ra.
Nàng nghĩ đã thấy đáng sợ, thà rằng chịu đựng cũng không muốn để cho hắn biết.
Nhưng việc cấp bách bây giờ là tìm dược liệu, không ra khỏi cửa không được.
Nàng rối rắm một phen, cuối cùng vẫn quyết định đi một chuyến, cùng lắm ở trên xe cố chịu chút là được, hi vọng đường đi không bị xóc nảy.
Đáng tiếc trời cao không nghe thấy nguyện vọng của nàng, mới đi được nửa đường, xe ngựa đi qua một vài cái hố, không thể tránh được xóc lên xóc xuống.
Nàng dao động theo xe ngựa, vừa ra sức hạ người xuống, Tưởng Kình Phong bên cạnh lại sợ nàng ngã, còn tóm lấy hông thuận thế ấn nàng xuống một cái.
Không đụng còn tốt, vừa mới đụng, Bạch Phù như bị châm pháo, ôm mông từ trên ghế đứng phắt dậy.
Đau quá đau quá, đau chết bổn cô nương rồi!
Tưởng Kình Phong hoảng sợ, vươn tay giữ chặt nàng, đề phòng nàng từ trên xe rơi ra ngoài.
“Làm sao vậy A Phù?”
Không........ Không có việc gì!
Nhưng Tưởng Kình Phong là ai?
Là tướng quân quanh năm hành quân đánh giặc, là anh hùng bách chiến bách thắng trên chiến trường, một thân công trạng hiển hách có được là nhờ thực lực bản thân tạo dựng.
Đối với chuyện bị thương, hắn vô cùng hiểu rõ, hàng động giấu giếm vụng về của Bạch Phù sao có thể qua được mắt hắn.
“Nàng không phải bị thương chứ? Để ta xem xem!”
Hắn nói xong liền xốc váy của Bạch Phù lên.
Bạch Phù sợ hắn làm vậy, nhất thời không biết làm thế nào, vừa né tránh vừa xua tay.
Không cần không cần! Ta không sao! Thật sự không có việc gì hết!
Nhưng Tưởng Kình Phong sao chịu nghe, bá đạo đem nàng kéo tới, đặt người nàng lên đầu gối, xốc váy nàng lên rồi muốn lột quần xuống.
Bạch Phù a a a kêu loạn, hai tay gắt gao cầm lấy lưng quần, nhất định không chịu để hắn cởi quần mình.
“Để ta xem xem!”
Tưởng Kình Phong giằng co nửa ngày vẫn không thể đem quần cởi xuống, muốn dùng lực thì lại sợ làm nàng bị thương.
Hắn bất đắc dĩ tách ngón tay nàng ra, muốn đem tay nàng rời ra để hắn có thể xem được vết thương.
Ai ngờ Bạch Phù phát hiện ý đồ của hắn, giãy giụa càng kịch liệt, chẳng khác gì cá nằm trên thớt, cuối cùng bùm một tiếng, nàng bị ngã xuống dưới.
Tưởng Kình Phong vừa tức giận vừa đau lòng, cúi người đem nàng kéo lên, nàng lại khóc lóc om sòm, rồi đá đá đạp đạp về phía hắn, đôi mắt đỏ cả lên, ánh mắt kia hiện lên vẻ hung dữ, thậm chí mang theo tia căm hận.
Tưởng Kình Phong giơ tay một hồi, lồng ngực chợt thấy buồn bực khó chịu, lại có chút không thở nổi.
Ánh mắt đó hắn đã gặp qua nhiều rồi, trên chiến trường, trên triều đình, bao nhiêu người đã nhìn hắn với ánh mắt như thế, bộ dáng hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Hắn đối với những vẻ mặt như thế đã thành thói quen, thấy nhưng không thể làm gì, thậm chí có khi còn thấy có chút hưng phấn, sự xung động, máu hiếu chiến trong cơ thể cứ liên tục kêu gào.
Nhưng giờ phút này, Bạch Phù cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, toàn bộ máu trong cơ thể hắn như muốn đông cứng lại, sau đó là sự khó chịu không thể kìm nén.
Chỉ muốn nhìn thương thế của nàng một chút thôi, sao nàng lại nhìn hắn với ánh mắt như vậy?
Tưởng Kình Phong tức giận thu tay về, nghiêng đầu đi không để ý tới nàng.
Bạch Phù nhân cơ hội đó ngồi dậy, lui về một góc, tránh hắn không khác gì tránh rắn.
Tưởng Kình Phong thấy thế càng nổi nóng, xoay đầu trừng mắt liếc nàng một cái, rồi bực bội kéo nàng về cạnh mình, ôm hông nàng thật chặt, cứng rắn để nàng ngồi sát bên.
Bạch Phù muốn giãy giụa, Tưởng Kình Phong không chịu thả ra, hai người hăng say cử động, không ai chịu nhường ai.
Đáng thương cho Bạch Phù, mông vốn bị đau, lần này lại bị giày vò một hồi, quả thực như đứng đống lửa ngồi đống than, muốn thoát ra mà không được, trong cơn tức giận há mồm cắn lên bả vai Tưởng Kình Phong.
Lực cắn đó như muốn đem dấu răng khảm lên vai hắn.
Tưởng Kình Phong không cảm thấy đau, nhưng lại bị nàng làm cho tức giận, không hiểu vì sao nàng lại đối đãi với hắn như với hai vú già kia.
Hắn giận dữ đem miệng Bạch Phù tách ra khỏi vai mình, rồi cúi đầu cắn lấy môi nàng.
Đương nhiên, hắn vốn là nam nhân, dù tức giận cũng sẽ không dùng lực quá mạnh với Bạch Phù, chỉ cắn một cái tượng trưng, biểu thị sự trừng phạt mà thôi.
Nhưng thế thôi cũng đủ làm Bạch Phù khiếp sợ, sau đó nỗi tức giận của nàng cũng bị kéo lên đỉnh điểm, đầu óc như muốn nổ tung, hận không thể đem người trước mắt vứt xuống xe ngựa.
Cái đồ lưu manh này! Mới được bao lâu! Giờ liền lộ ra bản tính rồi!
Nàng điên cuồng đánh vào người Tưởng Kình Phong, Tưởng Kình Phong lại không biết nàng muốn gì, chỉ nghĩ rằng nàng không muốn hắn lại gần, muốn cách hắn càng xa càng tốt.
Suy nghĩ đó khiến lửa giận trong hắn càng lúc càng lớn, chỉ muốn nhanh chóng xích nàng bên người hắn, không để nàng rời đi. Nghĩ vậy hắn liền một tay ôm hông nàng, một tay giữ chặt cái ót, dùng thêm sức, mãnh liệt