CHƯƠNG 3: Tìm thấy nàng rồi
Gió mùa thu xào xạc, núi rừng nhuốm màu lá vàng khô, đế giày dẫm lên đống lá rụng cùng cành khô trên mặt đất, phát ra tiếng vang vụn vặt.
Tưởng Kình Phong nhìn viện nhỏ trống trơn trước mắt, đưa tay sờ chiếc ghế đã phủ một tầng bụi, có thể thấy lâu rồi không có người dọn dẹp.
A Phù của hắn là một cô nương thích sạch sẽ, sẽ không để loại chuyện này xảy ra.
Cho nên...... Nàng nhất định không ở đây, hơn nữa đã đi từ rất lâu rồi.
Hai tháng, còn chưa đến hai tháng, A Phù của hắn đã không thấy tăm hơi đâu nữa rồi.
Tưởng Kình Phong nắm chặt tay thành quyền, lông mày gắt gao cau lại.
“Xú nha đầu! Đợi ta tìm thấy nàng, nhất định sẽ nghiêm khắc đánh vào cái mông nhỏ của nàng.”
Rõ ràng là bảo nàng ngoan ngoãn ở đây đợi hắn, vậy mà nàng lại lén lén lút lút bỏ đi. Muốn đi thì đợi hắn tới đón rồi hẵng đi không được sao? Ngoài kia đang loạn như vậy, nàng một thân một mình chạy loạn nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Tưởng Kình Phong hít sâu một hơi, xoay người lên ngựa, quay trở lại Phàn thành.
“Giúp ta tìm một người!”
Sau khi trở về hắn trực tiếp đi tìm Từ Việt, nói với gã.
Từ Việt cười yếu ớt: “Chính là cô nương kia?”
“Đúng.”
“Quả nhiên là chạy đi rồi.”
Tưởng Kình Phong bực mình, ừ một tiếng, gọi người đem giấy bút tới, cúi đầu cầm bút cặm cụi vẽ, một lát sau đem bức tranh đưa cho nam nhân đối diện.
“Cứ chiếu theo bức họa mà tìm.”
Từ Việt đưa tay tiếp nhận, kinh ngạc nói: “Ngươi từ khi nào biết vẽ tranh?”
Âm cuối vừa phát ra, một ngụm rượu từ trong miệng Từ Việt trực tiếp phun ra.
Người trên bức tranh có đôi mắt như chuông đồng, cái mũi chỉ to bằng đầu ngón tay, đôi môi chỉ dày như nét chữ nhất, nhìn không ra trên dưới.
“A Phù nhà ngươi lớn lên nhìn như vậy sao?”
Khóe miệng hắn run rẩy hỏi.
Tưởng Kình Phong cũng biết tranh do chính mình vẽ có chút không giống, nói lấy lệ: “Không sai biệt lắm đi, dù sao thì...... khuôn mặt nhỏ nhắn như cái bát, đôi mắt to tròn, cả mũi và miệng đều nhỏ, cực kỳ đẹp!”
Từ Việt bất đắc dĩ lắc đầu, nghe theo lời miêu tả của Tưởng Kình Phong, cầm bút bắt đầu vẽ.
Sửa chữa vài chỗ, cuối cùng có thể miễn cưỡng nhìn ra vài phần tương tự Bạch Phù, nhưng dù sao Từ Việt cũng không tận mắt nhìn thấy Bạch Phù, nên người trong bức tranh cùng nàng không thể giống nhau như đúc được.
“Trước tiên cứ như vậy đi đã, cũng không còn biện pháp nào khác.”
Từ Việt nói.
Thân phận của hắn hiện tại không thể quá thân cận với những người bên cạnh Tưởng Kình Phong, bằng không đã trực tiếp gọi Tần Nghị tới, để hắn miêu tả cho gã rốt cuộc cô nương kia có bộ dáng như thế nào.
Tưởng Kình Phong gật đầu: “Khi nào ngươi tìm được nhất định phải nói với ta đầu tiên, để ta đón nàng về.”
“Được.”
Từ Việt đáp ứng hắn, không nói gì thêm, trực tiếp mang theo bức họa rời đi.
………………………………………
Huyện Hoài An, tiếng rao hàng trên đường ồn ào không dứt.
Sắp tới thời điểm phải trả nợ vào dịp cuối năm, trước các cửa tiệm đều treo đèn lồng đỏ thẫm, những người bán rong đều cố nắm chặt cơ hội kiếm tiền cuối cùng này để có thể về nhà đón năm mới.
Bạch Phù đứng ở đầu đường, nắm lấy bộ y phục mỏng mặc trên người, ngơ ngác nhìn đủ loại người trên đường đang đi qua đi lại.
Nàng rời đi đã được vài tháng, đi rất nhiều nơi, tìm rất nhiều người, cuối cùng cũng không có tìm được người nàng muốn tìm.
Rốt cuộc tại sao lại như vậy? Sư huynh cuối cùng đã đi nơi nào? Vì sao lại giống như đã biến mất trên đời này?
“Nhường đường nhường đường....”
Phía sau truyền đến thanh âm cuồn cuộn, cùng với tiếng gào to của nam nhân.
Bạch Phù không nghe thấy, bị nam nhân đang đẩy chiếc xe ba gác đụng trúng, bên hông truyền đến một trận đau đớn.
Nam nhân đụng trúng nàng hoảng hốt, sau khi thấy người mình đụng phải là một bạch y nữ nhân trên đầu cài một đóa hoa trắng, liền bắt đầu bực bội.
“Làm gì mà đứng ở giữa đường như thế? Ngươi có biết ngươi đang chắn đường người khác không vậy?”
Nói xong còn phun ra ngụm nước bọt: “Thật là xui xẻo! Cuối năm rồi còn gặp phải người như nhà đang có tang này.”
Bạch Phù một tay đỡ thắt lưng, thầm nghĩ đây là giữa đường sao? Mắt ngươi mù hay sao mà không nhìn thấy người ta đang đi?
Nhưng lại không thể nói được, những lời muốn cãi lại cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.
Tên nam nhân đó thấy nàng không nói lời nào, cảm thấy nàng là người dễ bắt nạt, liền đẩy xe sát tới bên cạnh nàng, quệt qua cố ý đụng trúng nàng, cuối cùng còn không quên quay đầu lại huýt sáo khiêu khích, rồi lộ ra nụ cười bỉ ổi làm người ta ghê tởm.
Bạch Phù không thèm để ý đến, xoay người trở về, vừa mới đi được mười bước, phía sau lại truyền đến những tiếng ồn.
Nam nhân vừa đụng phải nàng ngã trên mặt đất, cổ tay trái lồi lên một cục u to tướng, hắn quỳ rạp xuống đất, đau đớn kêu lên thảm thiết.
Đáng đời!
Bạch Phù xoay xoay kim châm giấu trong tay áo, khóe môi hơi nhếch lên thỏa mãn.
Sư phụ từng nói với nàng không được dùng y thuật làm hại người khác, cho nên nàng từ trước đến nay luôn tuân thủ quy tắc ấy.
Nhưng mà cũng đã lâu rồi, gặp phải quá nhiều người xấu, nàng phát hiện ngoại trừ y thuật thì một chút phản kháng nàng cũng không có.
Vài lượng bạc trên người cũng bị người ta lừa mất, nàng đi báo quan, nhưng vì là một người câm, lại không biết chữ, không thể nói rõ ràng cái gì, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta đắc ý được huyện nha thả ra.
Nếu không phải lúc trước Tưởng Kình Phong còn để lại ngọc bội và bảo thạch cho nàng, nàng cầm đi đổi lấy ngân lượng dùng, thì có lẽ bây giờ đã lưu lạc ngoài đường ăn xin rồi.
Bạch Phù hết sức tức giận, đem ngân lượng đi hiệu thuốc mua thật nhiều dược liệu, bào chế thành vài loại thuốc, sau đó hạ một liều thuốc xổ dụ kẻ lừa đảo uống.
Liều thuốc xổ kia tuy không lấy mạng hắn, nhưng cũng làm cho hắn cùng Tào Tháo tán gẫu thân mật ba ngày ba đêm, có khi ba ngày sau còn không thể từ bồn xí đứng lên nữa.
Bạch Phù nhớ lại cảm thấy cao hứng, cũng không thấy mình làm như vậy là sai, tự động đem lời dạy không được hại người của sư phụ đổi thành không được sát hại tính mạng của người khác.
Vả lại nàng làm như vậy cũng không phải hại người, chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi. Bằng không một nữ tử