CHƯƠNG 4: Phi lễ chớ nhìn
Đang lúc mê man, bên tai lại vang lên thanh âm trầm thấp của nam nhân: “Rốt cuộc là thế nào? Nàng khi nào mới tỉnh dậy?”
“Không sao hết, thực sự không sao hết, vị cô nương này chỉ là thân thể mệt nhọc, cho nên ngủ nhiều một chút thôi.”
Một thanh âm già nua trả lời.
“Vậy tại sao vẫn còn sốt? Trán nàng bây giờ vẫn rất nóng.”
“Chỉ là nhiễm phong hàn, có chút sốt nhẹ, lão phu đã kê đơn, chờ cô nương tỉnh dậy cho nàng uống thuốc là được.”
“Vậy nàng khi nào mới tỉnh?”
“Cái này.........”
Nên nói thế nào đây? Lão đại phu đỡ trán không biết nên làm thế nào, không biết nói gì cho phải.
“Nàng có khi nào bị nội thương không? Ta vừa rồi mới đánh nàng một chút.........”
Tưởng Kình Phong cau mày nói.
“A?”
Lão đại phu hoảng sợ, sợ mình chẩn đoán bệnh không chính xác, nên vội ngồi bên giường bắt mạch lại cho Bạch Phù, đồng thời thấp giọng khẽ quát: “Ngài sao có thể đánh nữ nhân! Đánh ở đâu? Có dùng nhiều sức không?”
“Đánh vào mông, cũng không có dùng sức mà.”
“Khụ.......”
Lão đại phu bị chính nước miếng của mình làm sặc, hoàn toàn không còn gì để nói.
Bạch Phù vốn đã từ từ mở mắt, nghe được những lời này liền mạnh mẽ nhắm mắt lại, trên mặt càng ngày càng nóng, trong lòng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Tưởng Kình Phong nhìn thấy một màn này, vui mừng tiến lại, đẩy đại phu qua một bên: “A Phù! Nàng tỉnh rồi?”
Không có! Ta không có tỉnh! Ngươi nhìn lầm rồi!
Bạch Phù nhắm chặt hai mắt nghiêng đầu đi, không để ý đến hắn.
Lão đại phu thở dài, vuốt ve chòm râu, quay đầu thu thập hòm thuốc: “Nếu cô nương đã tỉnh, vậy không còn gì đáng ngại nữa, cứ theo đơn thuốc mà dùng thì sẽ khỏe lên. Nếu không còn việc gì, lão phu cáo từ.”
Tưởng Kình Phong thấy thế vội ngăn hắn lại: “Nàng thật sự không sao? Không bị nội thương gì đó chứ?”
Lão đại phu nghe được chân liền lảo đảo, Bạch Phù thì nắm lấy cái gối đầu bên cạnh ném về phía hắn.
Tưởng Kình Phong xoay người tiếp được, cười cười: “Còn có sức ném gối, xem ra đã không sao rồi.”
Lão đại phu nhân lúc này vội vàng rời đi, còn tiếp tục ở đây sợ rằng vị tướng quân này lại cất ra lời kinh thiên động địa nào đó mất.
Tưởng Kình Phong cầm gối đầu quay trở lại bên giường, đặt đến phía sau Bạch Phù, đỡ nàng ngồi dậy.
“Ta không phải đã nói nàng ngoan ngoãn ở trong núi chờ ta sao? Vì sao lại không nghe lời? Bây giờ chiến loạn ở khắp nơi, gần kinh thành dù đỡ hơn, nhưng cũng không phải tuyệt đối an toàn, nếu xảy ra chuyện gì thì nàng bảo ta phải làm sao?”
Bạch Phù lắc lắc đầu không quan tâm đến hắn, hắn cũng không để ý, lại nói: “Ta cho người tìm nàng ở khắp nơi mà không thể tìm thấy, may mà vài ngày trước nàng đem ngọc bội đi đổi, ta lần theo manh mối ấy mới tìm được nàng.”
“Nàng cũng thật là, chạy đến nơi xa như vậy, nếu ta không vừa vặn có việc đi ngang, sợ là vẫn chưa thể gặp được nàng.”
Thật đáng tiếc, không gặp được thì tốt rồi. Bạch Phù chà chà tay suy nghĩ.
“Tướng quân, cháo đã nấu xong rồi.”
Một tiểu nha hoàn ở ngoài cửa nói vọng vào.
Tưởng Kình Phong lập tức cho người bưng vào, rồi tự mình cầm lấy.
“Đại phu nói nàng lúc trước nôn quá lợi hại, dạ dày đều trống không, trực tiếp uống thuốc sẽ không tốt, tốt nhất nên ăn chút cháo trước, nghỉ một lát hẵng uống thuốc.”
Nói xong liền múc một thìa cháo đưa tới trước miệng Bạch Phù.
Bạch Phù nhíu mày né tránh, cướp lại chén cháo trong tay Tưởng Kình Phong, từng thìa từng thìa húp hết.
Tưởng Kình Phong cũng không thấy có gì không tốt, vỗ vỗ đầu nàng rồi đứng lên: “Vậy nàng ăn đi, ta có chút việc cần xử lý, xong việc liền trở lại thăm nàng.”
Đừng, đừng trở lại, ta không cần ngươi tới thăm!
Tưởng Kình Phong xoay người đi ra ngoài, trong phòng còn lại Bạch Phù và một nha hoàn.
Bạch Phù ăn xong cháo thì cảm thấy vô vị, liền xốc chăn lên xuống giường muốn đi xung quanh xem xem.
Nha hoàn thấy thế vội vàng tiến lên, ngồi chồm hỗm xuống cúi đầu giúp nàng mang giày.
Bạch Phù bị dọa sợ, theo bản năng lui về sau, nhưng thấy nàng ta chỉ muốn giúp mình mang giày, liền không cử động, để mặc nàng ta hầu hạ.
Bạch Phù nàng chỉ là một bé gái mồ côi, nhưng khi sống cùng sư phụ và sư huynh, bọn họ đều cực kỳ cưng chiều nàng.
Tuy không đến mức mang giày, mang y phục giúp nàng, nhưng những việc đơn giản đều không để nàng đụng tay vào, cho nên cũng coi như nàng quen được người khác hầu hạ.
Bạch Phù đi lòng vòng trong phòng, muốn hỏi nha hoàn kia đây là nơi nào, nhưng lại không thể nói nên lời, nàng khoa chân múa tay giải thích nửa ngày nha hoàn cũng không hiểu, nên đành phải tự mình ra ngoài xem.
Nha hoàn muốn ngăn cũng không được, kêu nàng cũng không nghe, cuối cùng chỉ có thể cùng nàng đi ra ngoài.
Bên ngoài là một cái sân trống trơn, không lớn, góc tường trồng một cây hòe to, đang mùa đông nên lộ ra vài mảnh lá khô.
Trong viện không một bóng người, chỉ có trước cửa viện có một hộ vệ đứng trông coi, không nhúc nhích, sừng sững như cái cọc gỗ.
Hộ vệ thấy nàng đi ra, cúi đầu thi lễ, thái độ vô cùng kính cẩn.
Bạch Phù nhận ra người này là một trong những thân tín ngày đó vào núi tìm Tưởng Kình Phong, liền gật gật đầu đáp lễ.
Đi ra cửa viện mới phát hiện, bên ngoài là một cái viện khác, nhìn qua không khác lắm, có điều viện này lại lớn hơn nhiều.
Thì ra ban nãy nàng ở trong nội viện, đây mới là ngoại viện.
Bạch Phù vòng qua bức tường đi đến cửa lớn, sắp bước ra khỏi cửa viện liền bị tên hộ vệ kia ngăn lại.
“Tiểu thư, người không thể ra ngoài, không có mệnh lệnh của tướng quân, chúng ta không dám để người ra ngoài.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Phù căng lên, tức giận nhìn thẳng hắn.
Ta cũng không phải là phạm nhân! Dựa vào cái gì tướng quân các ngươi nói không thể đi liền không thể đi? Hắn rốt