CHƯƠNG 5: Nghỉ ngơi dưỡng sức
Bạch Phù đã rất lâu rồi không bị bệnh, nàng nhớ rõ lần gần nhất là hai năm trước, lúc đó nàng sốt đến nỗi hỏng cả cổ họng, từ đó về sau không nói chuyện được nữa.
Cho nên nàng vô cùng sợ hãi việc bị bệnh.
Về sau sư phụ cũng mắc bệnh, còn là bệnh nặng không dậy nổi, thân thể càng ngày càng yếu, sự sợ hãi của nàng cũng ngày càng nặng.
Trong lúc mê man nàng nhớ đến những chuyện trước kia, nhìn sư phụ nằm trên giường bệnh, bộ dạng tiều tụy, nhưng vẫn cố gắng tươi cười với nàng.
Nàng biết sư phụ thật ra rất đau đớn, cũng biết sư phụ trước lúc chết muốn gặp sư huynh một lần.
Vì thế nàng muốn đi tìm sư huynh, nhưng sư phụ lại cản nàng lại, không cho nàng đi.
Bạch Phù vẫn cố chấp gói ghém đồ đạc lặng lẽ rời núi, vừa chuẩn bị đi sư phụ đã qua đời, trong tay cầm một chén thuốc trống trơn.
Là uống thuốc độc tự sát.
Nàng khóc vô cùng thương tâm, lúc này sư huynh mới xuất hiện từ phía sau nàng, chỉ vào sư phụ, nói chính là nàng giết người!
“Muội không có, muội không có.......”
Bạch Phù khóc lóc giải thích, dù nói gì sư huynh vẫn một mực không chịu tin tưởng, bộ mặt dữ tợn như muốn bóp chết nàng.
Đột nhiên một thân hình cao lớn xuất hiện phía sau sư huynh, một tay ấn sư huynh xuống mặt đất, trên tay khác cầm một con dao sắc bén giơ lên hướng cổ tay sư huynh bổ tới.
“Không cần........ Không cần!”
Bạch Phù thét chói tai, người nọ lúc này mới ngẩng đầu lên, nhếch môi lộ ra hàm răng trắng bóc, trên mặt dính đầy máu.
Hắn nhặt lấy cái tay vừa bị chặt kia, quơ quơ trước mặt Bạch Phù, cười hỏi: “A Phù, ăn không?”
“A!”
Bạch Phù mạnh mẽ mở mắt, cho rằng bản thân cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ác mộng kia, nhưng lọt vào tầm mắt nàng là khuôn mặt y hệt trong mộng, áp sát trước mắt nàng, so với mộng càng rõ ràng hơn.
Nàng lại hét thất thanh, hoảng sợ trốn qua một bên, trong lòng không ngừng la lên: Cứu mạng! Cứu mạng!
Nhưng chiếc giường quá nhỏ, so với thân hình của Tưởng Kình Phong lại càng nhỏ hơn.
Hắn vươn tay kéo nàng trở về, ân cần hỏi: “A Phù, nàng làm sao thế? Có chỗ nào không khỏe sao?”
Không khỏe! Một chút cũng không khỏe! Van xin ngươi buông tha ta đi......
“Ta không biết nàng sợ máu, nếu biết sẽ không ở trong viện dụng hình.”
Tưởng Kình Phong có chút áy náy nói.
Bạch Phù mặt rơi đầy lệ: Ta không phải sợ máu, ta là sợ ngươi! Ngươi nhanh buông ra đi!
“Được rồi, được rồi, đừng sợ, đừng sợ, ta đã rửa sạch rồi, trên người không còn dính chút máu nào.”
Tưởng Kình Phong đem nàng ôm vào lòng nhẹ nhàng trấn an.
Bạch Phù khóc đến không kiềm chề được, chóp mũi rõ ràng là ngửi thấy mùi thơm, lại không hiểu sao lại cảm thấy mùi máu tươi nồng nặc, chỉ muốn rời xa ra.
Tưởng Kình Phong đợi hồi lâu cũng không thấy nàng tốt lên, lo lắng để tiểu nha hoàn tới xem, rồi buông nàng ra một chút, nếu không lại sợ Bạch Phù không thở được.
Hắn lúc này mới phát hiện ra mặt Bạch Phù đỏ lên dữ dội, cũng không biết là do khóc hay do hắn ôm quá chặt.
Tưởng Kình Phong buông tay, xấu hổ gãi đầu:
“Ta.......Ta tay chân vốn vụng về, xuống tay không biết nặng nhẹ, A Phù, lần sau nàng thấy không thoải mái thì nói một tiếng, ta lập tức buông nàng ra.”
Nói cái đầu ngươi! Ta có thể nói sao!
“A đúng rồi, nàng không nói được.....”
Tưởng Kình Phong lại sờ sờ mũi.
“Cái kia....... Vậy nàng cứ chọc chọc vào người ta, chọc ta một chút ta sẽ biết!”
Chọc chọc chọc! Ta chọc mù ngươi ngươi tin hay không!
Bạch Phù bỗng nảy ra suy nghĩ ác độc, trên thực tế lại sợ hãi, lùi về phía trong giường run rẩy, không dám nhìn hắn một cái.
“Tướng quân, trước hết nên để cô nương uống thuốc, nếu không thuốc sẽ nguội.”
Tiểu nha hoàn đang cầm chén thuốc nói.
“Đúng, nên uống thuốc rồi!’
Tưởng Kình Phong nhận lấy chén, tự mình đút cho nàng.
Bạch Phù lùi về trong góc không chịu ra, mặc kệ hắn khuyên bảo.
“Nếu không thì để ta dùng miệng bón cho nàng!”
Tưởng Kình Phong cố ý nghiêm mặt hù dọa nàng.
Bạch Phù nghe thấy, khóc dữ dội hơn, trong lòng không ngừng kêu cha gọi mẹ.
Tưởng Kình Phong lại tiếp tục khuyên vài câu, làm thế nào cũng không thể khiến nàng ngoan ngoãn uống thuốc được, liền dứt khoát kéo nàng tới, giống như khi nàng hôn mê, chính mình ngửa đầu uống một ngụm, sau đó áp sát miệng nàng cho thuốc vào trong.
Bạch Phù không ngờ bị ép uống một ngụm, sau khi lấy lại tinh thần thì vừa thẹn vừa giận dùng sức đẩy hắn ra.
Tưởng Kình Phong chà chà khóe miệng, nhếch môi cười: “Nàng không chịu uống ta sẽ tiếp tục làm như thế, nàng tin không?”
Nói xong định uống thêm một ngụm.
Nhưng chén thuốc kia vừa tiến tới gần miệng, thì bị Bạch Phù nhanh nhẹn đoạt lấy, uống hai ba lần, cái chén trống không.
Tưởng Kình Phong cười cười, đem chén thuốc cầm về, giúp nàng lau đi vài giọt thuốc còn dính trên khóe miệng.
“Như thế không phải tốt sao, ngã bệnh mà không uống thuốc thì sao khỏe lên được? Nàng cũng không phải tiểu hài tử, sao lại không nghe lời như vậy.”
Bạch Phù không để ý tới hắn, dùng tay gạt nước mắt rồi lại lùi về góc giường, lôi cái chăn lên trùm qua đầu.
Tưởng Kình Phong cầm chén thuốc giao cho tiểu nha hoàn, thấp giọng dặn dò vài câu, bảo nàng ta chăm sóc tốt cho Bạch Phù, sau đó quay người đi ra ngoài.
……………………………………………………
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Bạch Phù thấy nếu cứ ở trong chăn không chịu ra ngoài thì sẽ buồn chết mất, cho nên mới từ trong chăn mở ra một khe hở nhỏ.
Tiểu nha hoàn bên cạnh nhìn thấy thế liền cười không ngừng, che miệng nói: “Cô nương mau ra đi, tướng quân đã đi được một lúc rồi.”
Bạch Phù chau mày, thò đầu ra ngoài. Thấy trong phòng thực sự không có bóng dáng của Tưởng Kình Phong, lúc này mới thở phào một hơi, đem chăn trên đầu lôi xuống.
Tiểu nha hoàn nhìn nhìn, vừa mới khóc lâu như vậy, sợ nàng khát nên đưa một ly nước tới.
“Cô nương đừng sợ, tướng quân tuy đối với tặc nhân có chút hung hãn, nhưng đối với cô nương lại vô cùng ôn nhu. Chỉ là ngài ấy có nhiệm vụ phải làm, khó tránh việc chém chém giết giết, sau này cô nương sẽ quen thôi.”
Quen? Ta mới không cần quen! Muốn quen, chính ngươi quen đi.
Bạch