Xa Vân Hề không thèm ngó ngàng đến hai người kia nữa, trưng ra bộ dáng một cô gái ngoan ngồi ăn.
Dùng xong bữa tối, Xa mụ mụ nhìn Quan Di Tình nghĩ đứa nhỏ này vừa tốt với mình vừa tốt với con gái mình, trong lòng cảm kích vạn phần. Mặc dù biết Quan Di Tình đang triển khai thế tấn công nhưng dù gì cũng là vì đại sự của con gái mình, bà cũng không có tính toán nhiều như thế.
Sáu năm xa xót, con gái của mình tuy không nhắc đến chuyện xưa nhưng trong lòng nàng rõ ràng vẫn vương nét đau thương. Hiện tại đã có người bên cạnh quan tâm chia sẽ, thậm chí có thể mở ra trái tim nàng, cho dù là một cô gái, bà cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận.
"Di Tình, ta biết có con quan tâm chăm sóc Hề Hề, ta rất an tâm." Xa mụ mụ cầm tay Quan Di Tình, trong lòng cảm kích không thôi, giờ khắc này tất cả ôn nhu bà đều muốn truyền đến cho Quan Di Tình.
"Dì, Tiểu Hề Hề thật sự rất tốt, ngài không cần lo lắng, con sẽ chăm sóc nàng." Xa mụ mụ đặt kỳ vọng vào mình như thế, Quan Di Tình có chút ngạc nhiên.
Ngài ấy là một người mẹ, lại muốn con gái mình cùng nữ nhân khác. Trong lòng Quan Di Tình nghi vấn nghìn trùng nhưng không có cách nào đi hỏi .
Xa Vân Hề nhìn mẹ mình và Quan Di Tình, hai người hiện tại quan hệ nói như thế nào đây, Xa mụ mụ trông như đang gả con gái, mang con gái tận tay giao cho con rể, còn dặn dò con rẻ phải chăm sóc tốt cho con gái mình.
Mình bây giờ còn có quyền phát biểu đòi quyền lợi sao? Hai người này coi mình như không khí, không có nghĩ đến cảm nhận của nàng. Tuy rằng Quan Di Tình không có đáng ghét nhưng cũng chưa đến mức phải gả mình cho cô ấy nha.
Xa mụ mụ cùng Quan Di Tình ngồi trên ghế salông nói chuyện, Xa Vân Hề một mình dọn dẹp bát đũa. Trên ghế salông hai người vừa nói vừa cười, sát bàn có một người trợn mắt liếc ngang. Xa Vân Hề lần đầu tiên bị đãi ngộ như thế này.
Nàng cực kì không hiểu lí do vì sao mẹ lại trưng ra tâm tình kiểu như mau mau nhanh chóng gả mình đi cho khuất mắt khuất mũi. Nếu mình có gả, cũng phải là một người nam nhân tướng mạo anh tuấn chứ không phải là một nữ nhân mang sắc đẹp yêu mị này.
Sau khi thu dọn bàn xong, Xa Vân Hề về nhà. Cũng may là mẹ mình đến, nếu không nàng sẽ bị Quan Di Tình giữ lại đây hôm nay. Quan Di Tình thủ đoạn ra sao, Xa Vân Hề hiện tại đã hiểu rõ chút ít. Thật may có mẹ, vừa vặn có thể thoát thân.
Xa Vân Hề một mặt ý cười đi tới trước mặt hai người, nụ cười này hình dung như thế nào nhỉ, nhìn tuyệt đối là biểu hiện của sự gian trá.
"Mẹ, chúng ta trở về đi thôi, không nên quấy rầy Di Tình nghỉ ngơi, cô ấy ngày mai còn phải làm việc." Trên mặt mang cười, trong tròng mắt lại ngó liêng.
Xa mụ mụ hiểu rõ con gái của mình, bà nhìn đến ánh mắt là biết nàng ta đang nghĩ gì. Vì để giải quyết chuyện đại sự cả đời của Xa Vân Hề, bà tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện như vậy.
"Hề Hề, ngày hôm nay Di Tình bận bịu một buổi tối, cô bữa nay ở đây chăm sóc Di Tình đi, Di Tình cũng mệt đó. Mụ mụ có xe mà, tự ta có thể về nhà, cô không cần phải lo lắng." Xa mụ mụ mỉm cười nhìn con gái, hai tay còn nắm tay Quan Di Tình.
Quan Di Tình nghe xong lời Xa mụ mụ lấy làm kinh hãi. Lão nhân gia đây định thật mang con gái giao cho mình sao? Vì sao như thế? Coi như biết mình thích con gái của bà, bà cũng không cần vội vã đem nàng gả đi, trong này còn có bí mật gì không thể nói.
"Đúng đấy, Tiểu Hề Hề, hai chúng ta kẻ ở lầu trên người ở lầu dưới, cô không cần vội vã trở về, hôm nay dì cũng đừng về, ở lại nhà con luôn đi." Quan Di Tình nhiệt tình mời mộc. Xa Vân Hề nhất định phải truy nhưng có một số vấn đề cần phải làm sáng tỏ.
"Di Tình, không cần, ta có tài xế riêng đang ở dưới lầu chờ, dù gì thời gian vẫn còn sớm, có thời gian ta lại đến chơi." Xa mụ mụ đứng dậy trắng mắt nhìn con gái mình, bà có lòng tốt tạo cho nàng cơ hội, nàng còn không muốn.
"Mẹ, con đưa mẹ trở về." Xa Vân Hề nhanh chóng tiến lên, đi tới bên người Xa mụ mụ vòng tay thân mật ôm lấy cánh tay bà. Mẹ mình bây giờ là cọng cỏ cứu mạng nha, mình nhất quyết không thả bà về một cách thoải mái.
"Ta không cần cô đưa, ta lại không phải lão già bảy mươi, tám mươi, đến nỗi không tự mình vận động được. Cô cùng Di Tình, hai người ở đây tán gẫu đi, ta có thể đi về, hai người các con không cần đưa ta." Xa mụ mụ nói liền đem cánh tay nữ nhi mình lấy xuống. Nói thầm trong lòng: Con gái nhỏ, dám lấy ta làm dây đào tẩu sao, không có cửa.
"Dì, ngài ở lại chơi thêm chút nữa đi, hai chúng con cũng không có việc gì. Ngài một lần tới là một lần khó, nán lại ngồi chơi một chút có được không?" Quan Di Tình kéo tay Xa mụ mụ muốn bà lưu lại. Nụ cười trên mặt, xán lạn như hương mùa hè.
"Không cần, Di Tình. Ta về sớm một chút bằng không người trong nhà lại mong." Xa mụ mụ biết Quan Di Tình có lòng nhiệt tình, đối với bà thật tốt, nhưng bà cũng không thể làm lỡ chuyện yêu đương của hai nàng. Bà là người từng trải, biết không nên làm kỳ đà cản mũi.
"Trong nhà không có ai, ai mà mong mẹ." Xa Vân Hề nhỏ giọng bĩu môi nói thầm, người trong nhà đều đi du lịch, cha ra nước ngoài công tác, làm gì còn ai ở trong nhà.
Nghe được lời con gái nói thầm với mình, Xa mụ mụ mạnh mẽ cho nàng một cái khinh thường. Nàng làm sao nuôi lớn một đứa con gái như thế vậy trời. Bà có lòng tốt vì nàng, nàng còn không cảm kích, đúng là lang sói mà.
Thấy mẹ dùng ánh mắt tóe lửa nhìn mình, Xa Vân Hề cả người run lên. Nàng thật sợ mẹ mình thù dai, bằng không cuộc sống sau này nhất định rất khó vượt qua.
Quan Di Tình nhìn đôi mẹ con đứng đó giao chiến bằng mắt, cảm thấy người Xa gia ai cũng thật đáng yêu.
"Dì,