Ngày hôm nay đột nhiên cánh tay phải của mình mất đi tri giác, chuyện như vậy bao lâu rồi không có phát sinh, Xa Vân Hề cảm thấy dường như tại mọi thời khắc nó đều nhắc nhở mình về đoạn hồi ức kinh khủng kia khiến tâm tư cứ nhớ về chuyện cũ.
Qna Di Tình nhìn Xa Vân Hề lọt thỏm giữa bầu không khí ưu tư, cô chợt nhận ra nàng trông có vẻ như một người phụ nữ trãi qua những năm tháng thăm trầm cuộc sống. Trên người tản mát ra một loại yên tĩnh khiến người ta rung cảm, loại cảm xúc kia dường như đang cắn xé tâm can của nàng. Quan Di Tình đau lòng Xa Vân Hề, cô không thích nàng trông ưu thương như thế.
"Tiểu Hề Hề, tôi khát nước, cô giúp tôi rót cốc nước đi." Quan Di Tình cười đối với Xa Vân Hề làm nũng, khóe mắt ý cười nhưng trông như là cố nặn ra ý cười.
"Ừ được." Xa Vân Hề phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng đi tới nhà bếp. Nàng quên mất Quan Di Tình mắt cá chân vẫn còn đau. Tay phải nỗ lực mở tủ nhà bếp nhưng khi giơ lên đến một chút sức lực còn không có. Nước mắt trên khóe mi như biển rộng lập tức rơi xuống, chúng cứ tràn ra như phong ba. Nàng đem tay phải đặt trên bàn, từng giọt nước mắt như hạt châu rơi xuống. Nàng rất muốn tìm một nơi nào đó khóc hết một hồi, giống như trước kia, cô quạnh trong góc tối thủ thỉ một mình.
Nhìn ngón tay trắng nõn của mình trước đây từng có thể tự nhiên gõ tới gõ lui trên bàn, giờ khắc này trông thật khôi hài. Nước mắt chảy nhiều hơn, tựa hồ như đồng cảm với nàng muốn mang cơn đau này khắc tận xương tủy, từng tiếng nấc vang lên thành tiếng. Xa Vân Hề dùng tay trái che miệng lại ngăn tiếng khóc của mình, nàng sợ sự yếu đuối của mình quấy nhiễu Quan Di Tình ở bên ngoài. Nàng chỉ muốn một mình liếm láp vết thương, không muốn ai thấy sự yếu đuối này, kể cả người nhà cũng không thể.
Quan Di Tình thấy Xa Vân Hề đi vào khoảng ba phút còn chưa ra, cô ngạc nhiên. Đi lặng lẽ vào nhà bếp xem xem rốt cục xảy ra chuyện gì. Cô thấy Xa Vân Hề khóc, từng giọt từng giọt rơi xuống như ngọc châu, cô thấy tâm mình rơi xuống vực sâu vạn trượng rồi. Cô thấy toàn thân đau đớn, nội tâm dằn xé, bao phủ từng tế bào.
Cô chợt nhớ ra vừa nãy lúc buông cô ra, Xa Vân Hề cầm tay phải của nàng, rõ ràng có điều gì đó khác thường, lúc ấy trong mắt nàng tràn ngập bi thương.
Ban đầu còn tưởng rằng là Xa Vân Hề không cẩn thận, mới để cho cô từ tay phải của nàng trượt xuống. Giờ đây nhìn nàng đau đớn như thế, nước mắt không ngừng rơi trong lòng tay. Cô biết, tay của nàng có vấn đề, nó không có sức lực đủ cho một cái ôm.
Chẳng biết từ khi nào trong mắt cô cũng đã vây quanh nhiều tầng sương mù. Nước mắt đọng lại khóe mi, mỗi một khắc tựa hồ chỉ cần tiếng động nhẹ là có thể rơi xuống bất kì lúc nào. Quan Di Tình đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của mình, lần đầu tiên cô khóc sao, chuyện như vậy đã bao lâu rồi? Phảng phất như trôi qua một thế kỉ dài.
Nhìn thấy Xa Vân Hề lau đi nước mắt, dùng tay trái mở ra cửa tủ, lấy ra một cái chén sứ màu trắng, Quan Di Tình chậm rãi rời cửa phòng bếp, nàng biết Xa Vân Hề không muốn để cho người khác biết nàng yếu đuối.
Xa Vân Hề dùng tay trái bưng cái chén đi ra, bất quá đôi mắt đỏ kia đã bán đứng nàng.
"Ân, còn nóng, chờ một lát cô hãy uống." Nhìn chân Quan Di Tình, vừa nãy tay phải thất thố đem cô bỏ mạnh xuống salong, không biết vết thương ở chân của cô ấy có bị động đến hay không.
"Di Tình, chân của cô còn đau không?" Xa Vân Hề nhíu mày một cái, nàng chỉ lo thương tâm mà quên Quan Di Tình còn bị thương, trong lòng bắt đầu có chút tự trách.
"Ừ, đã không còn đau." Nghe Xa Vân Hề hỏi như vậy, Quan Di Tình mới nhớ hiện tại mình là bệnh nhân.
Nước trong ly bốc hơi nóng, phòng khách có vẻ yên tĩnh, hình như có chút đối lập với nhau.
"Thật không, tôi dùng nước lạnh đắp chân cho cô được không?" Quan Di Tình nói không đau, Xa Vân Hề cảm thấy dù sao cũng là trẹo chân, nên chườm lạnh một chút, để tránh khỏi buổi tối phát sinh nghiêm trọng.
"Không cần, không đau nữa rồi, tôi đứng lên cho cô xem" Quan Di Tình cười đứng lên, dù trong lòng mong đợi nhưng cô không muốn lừa dối Xa Vân Hề nữa, cô nhìn thấy ánh mắt đau lòng của nàng, thật không nỡ.
"Cô đi chậm một chút, chân bị như vậy sao có thể tùy tiện." Xa Vân Hề nhìn Quan Di Tình đứng dậy đi, cuống quít liền đưa tay dìu cô. Quan Di Tình đứng lên có chút vội vàng lập tức ngã vào lòng Xa Vân Hề.
Xa Vân Hề có chút hoảng thần ngẩn người tại chổ, trong lồng ngực, Quan Di Tình đang ôm mình, nàng giờ khắc này cảm thấy có chút lúng túng, đây là cái gì? Hành động vừa rồi trông như anh hùng cứu mỹ nhân.
Quan Di Tình không nghĩ tới kết quả lại như vậy, bất quá như vậy cũng tốt, coi như cơ hội để cô ôm ấp mỹ nhân.
Ôm sát sau lưng Xa Vân Hề, khuôn mặt nhỏ kề sát bên phải của nàng. Hai cái gò má khoảng cách đại khái chỉ bằng độ dày một đồng tiền xu. Nàng có thể rất rõ ràng nghe được tiếng thở dốc của Xa Vân Hề, cảm nhận được ngực nàng ấy đang hô hấp chập chùng lên xuống.
Trên người Xa Vân Hề tản mát ra vị sữa bò nhàn nhạt, ngực đang đánh rầm rập theo một giai điệu con tim. Quan Di Tình khóe miệng khẽ mỉm cười, cái này Xa Vân Hề không phải không thích cô, chỉ là nàng không biết thôi. Tim của nàng vì cô mà đập dữ dội.
Có một vài người không nhận ra được tình cảm của chính mình, là bởi vì họ không biết; có một số người biết nhưng lại không muốn mang tâm tình của mình nói ra cho người khác biết. Xa Vân Hề là một người đơn giản, phỏng chừng thuộc về loại đầu tiên.
Quan Di Tình cứ như vậy ôm Xa Vân Hề, Xa Vân Hề cảm giác mặt mình nóng lên như có ngọn lửa thiêu đốt. Cảm thấy lần đầu tiên có cảm xúc mãnh liệt vô cùng, tim đập không theo quy luật nữa, trái tim trong ngực tựa hồ muốn nhảy ra ngoài. Trước đây tim nàng đã từng loạn nhịp nhưng cũng chưa có mãnh liện như bây giờ.
Xa Vân Hề hiện tại rất lúng túng, mình làm sao sẽ cùng nữ nhân này gần gũi như thế chứ. Tuy rằng đã từng ngủ cùng nhau nhưng mà lúc đó mình chỉ cảm thấy kinh hoảng chưa từng cảm nhận được cảm giác khác. Hiện tại trái tim của nàng đập loạn thình thịch, mãnh liệt như vậy, đây là lần đầu tiên.
"Di Tình, cô có thể buông tôi ra được không, tôi không thở nổi." Xa