Quan Di Tình cứ như vậy tiêu sái bước đi qua nàng, lưu lại bóng lưng huyền ảo. Xa Vân Hề không biết dùng từ ngữ gì để biểu thị tâm tình của mình?
"Cô qua đây nhanh, cứ để tóc ướt vậy sao, nhà tôi không có thiếu nước đến nỗi cô cứ để nước trên tóc rơi xuống như vậy." Nhìn từng giọt nước tích tụ trên tóc Xa Vân Hề rơi xuống, Quan Di Tình không biết người này 26 năm qua sống thế nào nữa.
Xa Vân Hề ở nước ngoài du học sáu năm, năm nay mới vừa về nước. Sáu năm nàng ở nước ngoài sao, cô thật hứng thú muốn điều tra một phen. Một người không tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, còn đi du học, mà có thể sống sót trở về, đúng là kỳ tích.
Nhìn Quan Di Tình ảo não, Xa Vân Hề không hiểu nàng làm gì đắc tội với người này nữa đây trời. Tóc của mình vẫn luôn như vậy, đâu có ai than vãn gì ngoại trừ mẹ.
Xa Vân Hề nhìn thấy Quan Di Tình sắp phát hỏa, liền mau mau chạy đến bên cô. Nàng sợ nữ nhân này nổi giận nha, tuy rằng không biết tại sao, thế nhưng trong lòng sợ lắm, nàng đây là lần đầu tiên sợ người khác buồn lòng vì mình.
"Lại đây nào." Quan Di Tình đứng ở bên cạnh sô pha ra hiệu cho Xa Vân Hề mau lại đây, nếu như nàng dám chậm một giây, cô lập tức muốn dùng đại hình tra tấn nàng. Người này không khiến cô bận tâm thì nàng không vui sao.
Xa Vân Hề sợ cô giận dỗi, hơn nữa nàng còn không biết nguyên nhân vì sao. Xa Vân Hề rất nghe lời ngồi xuống như trẻ con phạm lỗi đang thú tội tình.
Quan Di Tình cầm khăn mặt bên cạnh vừa lau vừa sấy tóc cho Xa Vân Hề. Sấy tóc cũng không chịu sấy, không thể tin nàng bây giờ là cô gái 26 tuổi a. Hài tử vài tuổi mấy chuyện này đã tự làm rồi huống hồ nàng ấy là thanh niên nghiêm túc, cao 1m7, nói ra chắc người ta cười rớt cả hàm.
Xa Vân Hề ngồi ở trên ghế salông, mặc cho Quan Di Tình tùy ý thao túng tóc mình. Nàng bây giờ không dám lên tiếng nên đành cúi đầu không nói.
Vì sao Quan Di Tình phát hỏa, hôm nay cô ấy lừa gạt mình mà, mình còn chưa nói nặng Di Tình một câu chứ đừng nói đến chuyện nổi giận. Nàng không hiểu Di Tình sinh khí vì chuyện gì, Xa Vân Hề nghĩ mãi không ra.
Ngồi cho Quan Di Tình lau tóc, nàng hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện phát sinh đêm nay, từng đoạn từng đoạn như phim nhựa lóe qua đầu, tua cho đến tình huống bây giờ vẫn không tìm ra nguyên nhân khiến Di Tình tức giận mà nguyên nhân có thể làm nàng nổi giận thì nhiều à nha.
Xa Vân Hề ở nơi đó thở dài, nói thầm trong lòng vài câu, đời này gặp phải nữ yêu tinh này, phỏng chừng là kiếp số của nàng. Đổi lại trước đây, Xa Vân Hề tuyệt đối sẽ không tin tưởng vận mệnh. Nàng cảm thấy vận mệnh con người là do tự bản thân chúng ta quyết định chứ không phải cái gọi là kiếp số để quyết định nhân sinh của một người.
Suy nghĩ lại mới phát giác lần đầu tiên gặp Quan Di Tình cho đến bây giờ phát sinh đủ thứ chuyện, ngẫm lại như một giấc mộng ngoài dự đoán. Nàng được Tổng tài phu nhân thích, chuyện này chỉ xãy ra ở tiểu thuyết hoặc kịch truyền thanh, tại sao lại xãy ra trên người của nàng a, cái này không phải là bất ngờ sao.
Trong lòng tuy có ủy khuất, nhưng bản thân nàng đáp ứng Quan Di Tình cân nhắc chuyện tình cảm của hai người, việc cân nhắc nàng đối với nàng có chút khó khăn. Lúc trước ở phòng tắm nàng sao lại đi hứa hẹn mấy lời kì quái, một là đầu óc nàng bị yêu tinh mê hoặc, hai là thần trí nàng bị xuất ra khỏi thân thể? Nếu không thì chắc chắn não của nàng rỗng rồi.
Xa Vân Hề nghĩ tới nghĩ lui đều không biết làm thế nào để cân nhắc tình cảm của hai người. Nhưng đã đáp ứng người ta rồi, mình cũng phải chính chắn mà suy nghĩ. Nàng bây giờ lật lọng thì khác gì tiểu nhân.
Xa Vân Hề vẫn miên man suy nghĩ đủ các kiểu việc nàng và Quan Di Tình, gương mặt bắt đầu biến hóa theo tâm tình.
Quan Di Tình nhìn Xa Vân Hề một hồi thở dài, một hồi cau mày, một hồi nghi hoặc, khuôn mặt bày ra đủ dạng phong phú đáng yêu. Lần đầu tiên cô thấy trong thời gian ngắn như vậy trên mặt của một người có thể bày ra đủ thứ biểu cảm.
Đột nhiên Xa Vân Hề thiên biến vạn hóa làm cho Quan Di Tình nghĩ nha đầu ngố ngếch này đang suy nghĩ cái gì đây.
"Được rồi, tôi giúp cô sấy khô." Quan Di Tình đem khăn mặt để lên ghế, ở trên cao nhìn xuống nhìn Xa Vân Hề trông như nữ vương nhìn thuộc hạ.
Thấy Quan Di Tình đột ngột nhìn mình, trên mặt nghiêm túc tưởng như mình nợ cô ta mấy triệu đồng tiền. Người ta đã tốt như vậy hầu hạ mình, ngoại trừ lúc còn bé mẹ chăm sóc mình như thế cho nên Xa Vân Hề cũng không thể xoi mói người ta nha. Mình ủy khuất cũng không thể tùy tiện nói ra nhưng mà cái này Quan Di Tình mới là người nhận nhiều ủy khuất a. Người ta đường đường là tổng giám đốc lại lau tóc cho một cái nhân viên nhỏ, không phải ai cũng được hưởng thụ vinh hạnh này đâu.
Quan Di Tình cằm máy sấy giúp Xa Vân Hề thổi tóc, Xa Vân Hề thuận thế phối hợp theo, mãi cho đến khi xong việc người ta chẳng hề nói một câu.
"Xong rồi, lên giường ngủ đi." Quan Di Tình đem máy sấy đi cất.
Xa Vân Hề đứng dậy, sờ sờ tóc của mình, sợi tóc này thổi vừa vặn, không bị rối tung. Trước đây nàng mà sấy tóc đều mang tóc sấy thành tổ chim hoặc nát bét ra. Nàng hoài nghi nếu người này không làm tổng giám đốc vậy cô ấy xuất thân làm thợ cắt tóc, tóc sấy lên thật thoải mái, sờ vào cảm giác mềm mại.
Xa Vân Hề sững sờ ở trong lòng oán thầm Quan Di Tình, Quan Di Tình đã lên giường chui vào chăn, nàng còn ở chỗ này đờ ra.
Quan Di Tình nằm trong chăn, đôi mắt bất đắc dĩ nhìn Xa Vân Hề, nàng ta hay ngây người bất kể lúc nào ở đâu, nếu tham gia kỉ lục Guinness về ngây người phỏng chừng nàng sẽ phá kỉ lục.
"Cô định ngồi đó đờ người ra đến bao giờ, không ngủ sao?" Quan Di Tình hết chịu nổi người này rồi, người ta giúp nàng lau khô tóc, một tiếng cảm ơn còn không có, lại còn ở đó suy nghĩ lung ta lung tung. Trong đầu nàng bề bộn công việc cần suy tư lắm sao?
"A, tôi ngủ liền đây." Xa Vân Hề giật mình hồi phục lại tinh thần, cảm giác lạ chổ ngủ không quen nha, nàng nằm xuống bên cạnh Di Tình. Bởi vì nghi hoặc, lại thấy sự tình này có cái gì đó sai sai hay sao á? Suy nghĩ kỹ một hồi, chợt phát hiện trên giường chỉ có một cái chăn a.
Xa