Lý Hoan cùng đám đồng nghiệp nhìn Quan Di Tình, Tổng tài đại nhân không phải nói không tới sao, chuyện này là làm sao?
"Tổng giám đốc, cô cũng đến?" Lý Hoan cười rất lễ phép nói, lãnh đạo chính là lãnh đạo. Tuy rằng nàng cùng Xa Vân Hề quan hệ không bình thường, nhưng mình thích Xa Vân Hề đó là sự thật.
Về mặt tình cảm, mỗi người đều hy vọng có thể cùng người mình thích sống cùng nhau. Lý Hoan thời điểm nhìn thấy Xa Vân Hề liền bị khí tức trên người nàng hấp dẫn, bởi vì nàng thẳng nên mình không dám tiến lên. Có lúc cũng hoài nghi mình đối với nàng chỉ là nhất thời mê luyến, nhưng sau một quãng thời gian, tự mình biết đây căn bản không phải nhất thời mê luyến. Cảm tình đến rồi, cho dù ngươi muốn thoát, cũng không phải đơn giản như vậy.
Định là chờ Xa Vân Hề, làm cho nàng chậm rãi phát hiện mình đối nàng có tình cảm, nhưng khi Quan Di Tình xuất hiện, làm cho mình có cảm giác nguy hiểm. Nữ nhân này rõ ràng là coi trọng Xa Vân Hề, trực giác của nữ nhân luôn luôn rất chuẩn, ngoại trừ Xa Vân Hề đầu gỗ là ngoại lệ.
"Chủ tịch bảo tôi nên đến xem một chút, vừa vặn mọi người chưa có ăn cơm, tôi mời mọi người nhé." Lý Hoan khách khí, cô ấy có tình cảm với Xa Vân Hề, Quan Di Tình hiểu rõ mấy phần. Mỗi người ánh mắt giờ đây đã không giống nhau.
Mọi người vừa nghe tổng giám đốc mời khách, không khí ngại ngùng cũng dịu nhẹ lại.
Mời năm sáu người một bàn không coi là nhiều, nhưng Xa Vân Hề biết Quan Di Tình không thích hoàn cảnh như vậy. Vì vậy cuối cùng hai người ra ngoài ăn riêng.
Lý Hoan biết Xa Vân Hề làm như vậy là bận tâm đến Quan Di Tình, vốn là lần này có cơ hội tốt, cuối cùng lại kết thúc trong buồn bã, trong lòng có chút phiền muộn. Mình thích Xa Vân Hề, bây giờ không chỉ dừng lại ở mức độ "thích", đại khái là yêu đi.
Buổi trưa ăn cơm xong, Xa Vân Hề ngồi xe Quan Di Tình đi về, mà Lý Hoan nhìn hai người, trong lòng khó chịu nói không nên lời. Chính mình rõ ràng đến trước, biết Xa Vân Hề trước, hiện tại lại là người mất đi cơ hội. Suy nghĩ rất nhiều, có thể vì bản thân quá mức bị động, lần này muốn tranh thủ một lần, không thể cứ như vậy mà bỏ qua.
Buổi chiều mọi người đi làm bình thường, Xa Vân Hề vẫn như thường ngày ngồi ở nơi làm việc của mình. Sắp xếp công việc này cho nàng kỳ thực rất tốt. Nàng học âm nhạc, năng lực sáng tác cực kì cao. Đầu óc có lúc trì độn nhưng những chuyện bình thường thì không vấn đề gì. Đây chính là đầu óc nghệ thuật gia, khác biệt với người khác.
Nhìn Xa Vân Hề chăm chỉ làm việc, Lý Hoan thật không tiện quấy rối. Kỳ thực cô cũng thấp thỏm, sợ bị cự tuyệt, sợ Xa Vân Hề sẽ chán ghét, sợ từ đây Xa Vân Hề sẽ trốn tránh mình.
Thầm mến một người, người này trước sau luôn tỏ thái độ khiêm nhường. Lý Hoan biết mình cũng có lúc nhát gan, bình thường hô phong hoán vũ, vậy mà trên phương diện tình cảm lại yếu mềm.
Xa Vân Hề cảm giác có ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình, giương mắt nhìn lên, vừa vặn đối mặt với đôi mắt của Lý Hoan.
Nhìn dáng vẻ Lý Hoan, Xa Vân Hề có một tia mờ mịt, người này hôm nay nhìn mình thấy gì đó khác thường, mà không biết khác thường ở chổ nào. Dù không biết đó là cảm xúc gì, nhưng có vẻ ánh mắt mang rất nhiều tình cảm, nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đây là việc mà cấp trên nào cũng thích làm hay sao.
"Quản lí, có chuyện gì sao?" Lý Hoan như vậy nhìn mình rõ ràng có chuyện, Xa Vân Hề trước tiên hỏi han.
"Ân, tôi tìm cô có chút việc, chúng ta đi sân thượng nói chuyện đi." Lý Hoan lấy hết dũng khí trong lòng mình nói ra. Tuy rằng yêu thích nữ nhân, nhưng trong công ty không có ai biết.
"Được" Xa Vân Hề đem tài liệu thu dọn gọn gàng, đặt vào ngăn kéo. Đứng dậy theo Lý Hoan rời đi văn phòng.
Hai người đi tới chiếc bàn ngoài trời, sắp sang tháng chín, khí trời vẫn còn chút nhiệt. Đã lập thu, ngày hè dường như sắp trôi qua. Tình cờ có cơn gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc Xa Vân Hề thấp thoáng tung bay.
Xa Vân Hề rất ít tới nơi này, nàng thích thanh tĩnh, nơi này vẫn là lần đầu tiên tới. Từ nơi này nhìn xuống có thể bao quát toàn bộ khung cảnh, có cảm giác như người bị lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
"Quản lí, gọi tôi đến có chuyện gì sao?" Dù sao cũng là thời gian làm việc, mình và quản lí một mình đến đây, như vậy là trái với quy định của công ty.
Lý Hoan nhìn Xa Vân Hề một mực cung kính, cô không thích bộ dáng này của nàng. Xa Vân Hề không phải loại người thích nịnh bợ kẻ khác, thế nhưng nàng đối với bất luận một ai cũng đều như nhau, ngoại trừ người nàng quan tâm, những người khác tựa hồ được đối xử không có gì khác biệt. Xa Vân Hề cùng đồng sự quan hệ rất tốt, có thể tán gẫu vui vẻ, thế nhưng đối với mình, nàng luôn coi mình là cấp trên, cố tình giữ khoảng cách.
"Hề Hề, cô có thể xem tôi là bạn bè không?" Nàng có thể cùng đồng nghiệp khác hoà mình, vì sao không thể cùng mình? Mình vẫn luôn bên cạnh nàng, chỉ có một người nỗ lực, thật sự mệt mỏi.
Xa Vân Hề ngẩng đầu lên nhìn Lý Hoan, nàng hơi nghi hoặc một chút. Mình và Lý Hoan quan hệ vẫn luôn như vậy, vì sao người này muốn thay đổi. Quản lý đối tốt với mình, trong lòng mình biết chứ sao không, nhưng lãnh đạo và cấp dưới tuy rằng có thể làm bằng hữu, thế nhưng cũng phải cân nhắc tình huống đôi bên.
Nàng vẫn duy trì khoảng cách với Lý Hoan, chính là không muốn bị đồng nghiệp dèm pha. Quản lý đối tốt với nàng, nhưng nếu xem như bằng hữu thân thiết thì lại không tốt cho quản lý, nếu đã không tốt, haizzz thôi thì bỏ qua đi.
Xa Vân Hề quật cường, tính tình của nàng không thích nợ ơn người khác, cũng không thích người khác quan tâm quá nhiều đến mình, càng không muốn người khác tổn thương vì mình.
"Quản lí, tôi... Quan hệ của chúng ta..." Xa Vân Hề ấp a ấp úng nói, cuối cùng vẫn là thở dài một hơi nói rằng: "Là bạn "
Nàng cũng hi vọng cùng Lý Hoan làm bằng hữu, người này rất dễ dàng thân cận, đối với mình cũng tốt. Làm bằng hữu cái gì hẳn là không vấn đề gì. Bạn bè của nàng không nhiều, ngoại trừ