Quan Di Tình và Đường Mạc Dao không biết hai người kia đang làm chuyện mờ ám gì, trong lòng vạn phần lo lắng. Khi nghe Cơ Huyền Ngọc cùng Cát Tử Kỳ nói lại chuyện này, Quan Di Tình rơi vào tình trạng hoang mang. Cô hi vọng từ Xa Vân Hề có thể dò ra một ít tin tức nhưng người kia rất thận trọng, cạy hoài không ra. Công ty hoạt động bình thường, tất cả mọi chuyện xem ra đều giải quyết ổn thỏa, chỉ là bên ngoài sóng lặng bên trong bão bùng, cô biết sớm muộn gì cũng sẽ có cố sự bất ngờ.
"Di Tình, em và Nhĩ Nhã có việc phải ra ngoài, mọi người không cần phái người theo sau."
Mỗi lần ra ngoài đều có người bảo vệ, Xa Vân Hề biết những người kia là ai, càng khẳng định đó là hai nhóm người. Một nhóm là người của Quan Di Tình và Đường Mạc Dao, làm gì cũng thoát không được. Một nhóm khác cũng khẩn trương không kém nhưng vẫn giữ khoảng cách khá xa chưa có hành động liên tiếp mấy ngày nay, Xa Vân Hề tình huống này sẽ kéo dài đến khi nào.
"Không được, nếu như không cho bọn họ theo bảo vệ em, vậy để tôi theo em ra ngoài."
"Vậy để bọn họ theo em đi." Xa Vân Hề thà để cho vệ sĩ theo còn hơn là Quan Di Tình theo mình, Di Tình mà theo sẽ làm sự tình rối ren hơn, thêm nữa chính là Xa Vân Hề sợ tổn hại đến Quan Di Tình.
Bốn người ngồi ở phòng khách, Xa Vân Hề và Lục Nhĩ Nhã có cảm giác như bị người ta xăm soi. Hai người kia đang dùng 4 con mắt nhìn chằm chằm hai nàng đến nỗi Xa Vân Hề không dám ngẩng đầu lên. Cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than, thực là khó chịu cực kỳ.
"Hai người có phải đang gạt chúng tôi điều gì?" Đường Mạc Dao trầm mặc một hồi lâu mới cất giọng hỏi. Cô không muốn Lục Nhĩ Nhã vì cô mà chịu ủy khuất, hai người kia gần đây rất thần bí, tựa hồ đang kế hoạch gì.
"Không có, tôi và Nhĩ Nhã bàn chuyện ca khúc mới, đâu có gạt hai người gì đâu?" Xa Vân Hề nở nụ cười dối trá, không biết từ khi nào nàng cũng biết nói dối nha.
Bốn người trong phòng khách yên tĩnh, bốn người mang bốn suy nghĩ khác nhau.
"Hai người ra ngoài lúc nào trở về?"
Quan Di Tình nghiêm túc, lạnh lùng cất giọng hỏi. Tựa hồ chỉ cần đối diện với cô mọi thứ xung quanh lập tức đóng băng. Loại lạnh lẽo này chính là cô đã dự báo trước những việc không hay sắp xảy đến.
Không có ai so với Quan Di Tình hiểu rõ Xa Vân Hề, dù Quan Di Tình không thể nhìn thấy vẻ mặt của nàng, nhưng từ giọng nói cũng có thể đoán ra được một ít mấy phần thật giả. Quan Di Tình không bắt bẻ là vì biết nếu có bắt bẻ nàng cũng sẽ không hé môi.
"Chưa biết, khi nào về hai chúng tôi sẽ điện thoại, dù sao cũng có người theo bảo vệ, hai người không cần lo lắng cho hai chúng tôi."
Quan Di Tình lạnh lùng, Xa Vân Hề có thể cảm nhận được trong lòng cô ấy đang sợ hãi. Rất nhiều chuyện cần phải giải quyết, chính mình lần này nhẫn tâm một lần, một lần cố gắng mạnh mẽ.
"Đi sớm về sớm."
Dù có nói bao nhiêu lời thì hai người kia nhất quyết cũng sẽ đi. Đường Mạc Dao hiểu rõ nhất chính là lòng người, tuy không biết hai người họ sẽ làm chuyện gì, thế nhưng cô biết chắc chắc hôm nay các nàng ấy nhất định sẽ ra ngoài. Cô biết hai người kia đang đánh cược, kỳ thực cô và Quan Di Tình cũng đang đánh cược. Trò chơi này trước sau cũng phải có kết quả, mà kết quả như thế nào, không ai đoán trước được.
"Được, chúng tôi đi."
Xa Vân Hề đứng dậy nắm tay Lục Nhĩ Nhã mỉm cười rời đi. Lúc bước đi không quên nhìn Quan Di Tình một phút, cái nhìn này có luyến tiếc, có cả một tình yêu say đắm.
Còn bên kia Lục Nhĩ Nhã đối với Đường Mạc Dao, bản thân Lục Nhĩ Nhã không biết nên dùng lời gì để diễn tả cuộc chia tay này. Mười lăm năm qua, đây là lần đầu tiên rời khỏi tầm mắt của Đường Mạc Dao, lần đầu tiên nàng phát hiện trong lòng mình không ai có thể thay thế được Đường Mạc dao. Yêu, hóa ra vẫn luôn trong tim, nhưng mình lại mê muội 15 năm. Nếu như 15 năm qua mình chỉ để lại cho Mạc Dao một bóng hình xa xăm, như vậy lần này nếu mình có thể trở về, mình sẽ quay lại nhìn cô ấy, cùng cô ấy sống đến bạc đầu.
Sau khi hai người kia rời đi, hai người còn lại trong phòng khách cũng dằn vặt không thua gì hai người ra đi. Gương mặt cả hai cùng toát ra vẻ bi thương, tâm tình buồn bã.
"Hai người bọn họ đặt mình vào nguy hiểm, như vậy có được không? Cô không lo lắng sao?"
Nhìn nữ nhân đang nhắm mắt ngã trên sôpha, Đường Mạc Dao thật sự không hiểu, Di Tình tại sao muốn bỏ mặc hai người kia làm chuyện nguy hiểm như vậy. Nghĩ đến kẻ thù hung ác, Đường Mạc Dao không hiểu Quan Di Tình vì sao đã biết chân tướng vẫn còn muốn hai người kia đi vào nguy hiểm.
"Bởi vì các nàng muốn như vậy? Các nàng đang đánh cược cả con tim của mình vào đó, cô không phải cũng như vậy sao? Cô cũng đang đánh cược, đánh cược trái tim Lục Nhĩ Nhã. Tôi cũng vậy, nhưng tôi đánh cược lòng mình, Hề Hề cũng vậy, nàng đánh cược để tôi trở về bên nàng. Bốn người chúng ta khi nào thì dùng loại chuyện nguy hiểm này để đánh cược lòng mình, thật trào phúng. Chính tôi không hiểu, không hiểu trái tim của mình. Trước đây khi còn đôi mắt, Xa Vân Hề là tất cả, tôi cũng có thể cho nàng tất cả. Nhưng từ khi đôi mắt không nhìn thấy nữa, tôi không cho nàng được điều gì tốt đẹp, chỉ còn lại mặc cảm và tự ti. Cuối cùng vẫn phải lựa chọn giữa tự ti và tình yêu."
Thế giới của một người chỉ có bóng tối và bóng tối. Một cô gái tự tôn, Quan Di Tình bây giờ không cách nào tiếp nhận tình yêu của Xa Vân Hề. Có thể quá mức tự ti hoặc là quá mức yếu đuối.
"Bốn người chúng ta thật không ra gì, nếu như Nhĩ Nhã có chuyện gì, tôi sẽ cùng nàng đến cùng trời cuối đất. Tôi và cô không giống nhau, tôi chỉ muốn Nhĩ Nhã. Mà cô không như tôi, lòng tự trọng của cô trước khi xảy ra chuyện đôi mắt đã tồn tại trong tình yêu của hai người. Tôi so với cô ích kỷ hơn, so với cô tàn nhẫn hơn, vì thế tôi không thể buông bỏ Nhĩ Nhã, nếu như tôi giống cô, cho dù mất đi tất cả hoặc mất đi đôi mắt, chỉ cần tôi sống sót, Nhĩ Nhã phải là của tôi."
"Cô... haha, có thể do tôi quá yếu đuối. Bình thường vẫn cố gắng mạnh mẽ nhưng khi mất đi sự kiên cường bên ngoài, chính tôi thật sự quá yếu mềm. Tiểu Hề Hề, nàng ấy so với tôi kiên cường hơn rất nhiều, thế nhưng nàng lại rất ngốc. Nàng giống như cô, chấp nhất, chấp nhất đến nỗi thế giới của nàng chỉ có