Những ngày kế tiếp rất bình yên, mọi chuyện như một tảng băng trôi, bên dưới chứa đựng thứ gì không ai biết được. Yên lặng trước bão táp, yên lặng đến đáng sợ.
"Nhĩ Nhã, cô nói xem chúng ta phải làm gì với những người đó?"
Xa Vân Hề ngồi dưới tàng cây, trên tay cầm một quyển sách, quay đầu nhìn Lục Nhĩ Nhã đang chuyên tâm xem nhạc phổ.
Điều tra một tháng, trong một tháng này, lòng người không cách nào bình tĩnh. Chuyện của công ty, hai người kia đã xử lý rất tốt làm cho bọn chúng không đạt được mục đích, trái lại còn tổn thất một món tiền lớn.
"Không biết, hay là nên dời mục tiêu của bọn chúng lên người chúng ta đi?"
Đặt quyển nhạc phổ xuống, ngẩng đầu lên nhìn mây bay xa xăm. Cuộc sống như thế này khi nào sẽ kết thúc, nàng từ xưa đến giờ chưa bao giờ lo lắng cho Đường Mạc Dao nhiều như lần này, đây là lần đầu tiên nàng sợ Mạc Dao bị thương tổn. Dù biết năng lực của cô ấy không hề yếu kém, biết cô ấy vì bảo vệ mình có bao nhiêu khổ cực, nếu cô ấy bị thương tổn, vậy mình có thể hay không sẽ đau lòng cùng cực, có hay không cảm giác như chết đi.
"Như vậy cũng được, ít nhất hai người kia sẽ an toàn." Xa Vân Hề rất vui mừng, mục tiêu của kẻ địch chính là mình. Nếu là Quan Di Tình, mình nhất định sẽ điên mất. So với việc đứng nhìn bọ chúng gây bất lợi cho Di Tình, không bằng dời mục tiêu về bản thân mình đi, chỉ cần Di Tình khỏe mạnh so với tất cả điều quan trọng hơn.
"Ân, bọn chúng hiện tại đã rơi vào bế tắc, chó cùng rứt giậu. Chỉ sợ sẽ sớm có hành động, chúng ta có cần chuẩn bị gì không?"
"Quan sát kỹ rồi hành động, tôi đã cùng Du Nhiên, Hoàng Xán bàn qua, các nàng ấy đang theo dõi bọn chúng. Mục tiêu hiện tại là chúng ta, vậy chúng ta bó tay chịu trói, kết thúc mọi chuyện đi. Như vậy mới có thể làm cho bọn chúng tâm phục khẩu phục, thua triệt để, cũng tránh khỏi phiền phức sau này."
Đầu thu, không khí núi non mát mẻ. Nếu là trong thành phố, giờ đây có lẽ thời tiết đang nóng nực.
Xa Vân Hề đem sách đặt dưới đất, nằm dài ngó lên bầu trời màu xanh lam, khung cảnh tươi đẹp quá. Hôm nay có thể nhìn thấy bầu trời, ngày mai cũng muốn nhìn thấy, chỉ là ngày mai biết lại ra sao? Nội tâm giãy dụa vô số lần, vì Quan Di Tình không chịu thỏa hiệp, nàng đành cố gắng mạnh mẽ một lần, thật có chút mệt mỏi.
"Dụ rắn khỏi hang?"
"Đúng vậy, chúng ta khả năng sẽ gặp nguy hiểm. Nhĩ Nhã, cô thích Đường Mạc Dao đúng không?"
Cho tới nay, Xa Vân Hề vẫn tò mò về mối quan hệ của Nhĩ Nhã và Mạc Dao. Hai người quan hệ không vì lợi ích mà thân đến mức độ này, cõi đời không có bao nhiêu người được như vậy. Huống hồ Đường Mạc Dao không phải người bình thường, trong mắt của cô ấy đặt lợi ích lên hàng đầu. Duy nhất ngoại lệ của Đường Mạc Dao chính là Nhĩ Nhã, cô ấy yêu Nhĩ Nhã, yêu điên cuồng.
Nhưng trong lòng Lục Nhĩ Nhã, tình yêu này có tồn tại không? Nàng ấy có yêu Mạc Dao không? Yêu một người, nếu như chỉ dõi theo bóng lưng của nàng, thật sự là một chuyện đau xót.
"Cũng có thể, chính tôi cũng không xác định. Vẫn luôn xem Mạc Dao như tỷ tỷ, cảm tình đối với cô ấy từ lâu những tưởng đó là tình chị em, nếu như nhất định phải phân rõ rạch ròi, chính tôi cũng không phân được. Trước đây cô nói với tôi rằng Mạc Dao thích tôi, tôi cũng từng suy nghĩ qua, nhưng quá mập mờ, tôi thật sự không hiểu hết."
Nói đến Đường Mạc Dao, Lục Nhĩ Nhã chính mình cũng mâu thuẫn. Nàng nhớ lại rất nhiều chuyện ngày trước, cuối cùng cũng không nghĩ thông suốt. Người nàng thích là Xa Vân Hề, trong chớp mắt có người xông vào khiến nàng suốt ngày phải tự hỏi mình có yêu người đó hay không. Đối với nàng thật sự khổ sở.
"Nếu như khó nghĩ thì đừng nghĩ nhiều quá, một ngày nào đó tự khắc sẽ hiểu. Lần này cô đồng ý làm nhiều chuyện vì Mạc Dao như thế, kỳ thực trong lòng cô luôn tồn tại hình bóng Mạc Dao, nhưng vị trí kia là cái gì, cô cần phải cố gắng xác định. Nếu như vẫn không nghĩ ra, vậy thì thuận theo tự nhiên. Ái tình, có lúc chính mình đã trãi qua cũng không phát hiện ra."
Kỳ thực nói những này, Xa Vân Hề có một phần cũng là đang nói mình. Tình yêu của mình cùng Quan Di Tình cho đến hiện tại cũng chưa rõ ràng. Từng nghĩ rằng chỉ cần tín nhiệm, bao dung, thấu hiểu là có thể vượt qua tất cả khó khăn, chỉ là có một số việc trước mắt không thể chỉ dùng những thứ đó mà vượt qua được.
"Cô yêu Quan tiểu thư như vậy, cô có nghĩ đến nếu như Quan tiểu thư biết cô đi làm những việc nguy hiểm trong lòng sẽ tự trách."
"Cô không phải cũng như thế sao? Tình yêu của chúng ta, chuyện lần này chính là thử thách. Tôi đánh cược một lần, đây là việc duy nhất tôi có thể làm để Di Tình trở về bên cạnh tôi. Có thể tôi ích kỷ, yêu nàng, tôi chưa bao giờ cố gắng nhiều như lần này. Nếu như tôi không may chết đi, có lẽ Di Tình sẽ rất nhớ. Nếu may mắn sống sót, tôi cũng hi vọng Di Tình có thể hiểu rằng những người yêu nhau đều quan trọng hơn so với tất cả những thứ khác."
Xa Vân Hề lần này đem mạng sống của mình ra đánh cược, mặc kệ kết quả thế nào, chỉ cần có thể làm cho Quan Di Tình hồi tâm chuyển ý trở lại bên cạnh nàng, hết thảy đều là đáng giá. Nhìn theo bóng dáng người kia, nàng cảm thấy khổ cực quá, lại không muốn buông tay, vậy chỉ còn cách làm cho Di Tình quay lại nhìn nàng.
Lúc nghĩ đến cái kế hoạch này, Xa Vân Hề cũng do dự rất lâu, nàng sợ nếu mình thật sự chết đi, Quan Di Tình sẽ làm chuyện điên rồ. Còn nếu hai người duy trì trạng thái như hiện nay, cả hai người đều thống khổ, cuối cùng lại là bi kịch. Lần này nàng liều mạng mang nhân sinh hai người ra đánh cược, kết quả ra sao còn phải xem thiên ý.
Nghe Xa Vân Hề nói, Lục Nhĩ Nhã cả kinh. Nhìn vào gương mặt bình tĩnh có phần thờ ơ, Lục Nhĩ Nhã biết đó là