Nàng muốn đi xem một chút, tốt nhất chính là tự mình nếm thử một chút.
“Lộ Nhi, sao vậy? Nàng đang làm gì vậy?
Nhìn Lộ Nhi ngó nghiêng xung quanh, Khánh Vương không hiểu hỏi.
Lộ Nhi trợn mắt. Khánh Vương này, vừa nhìn là biết chưa từng có hài tử, hắn không biết, phụ nữ mang thai không chịu được sức hấp dẫn của thức ăn ngon sao?
Thật ra nàng cũng không thể ăn, nhưng bây giờ. . . . . .
Có lúc chỉ cần nghĩ đến cái gì, liền không thể đợi được muốn ăn thử một chút nhưng đến ban đêm thì lại không cho phép!
Mà sau khi đến cổ đại, tình trạng này cũng không cho phép nàng kiêng ăn. Nàng không có cách nào khác, không thể làm gì hơn ngoài việc lúc ăn cơm phải ăn nhiều hơn một chút, có lúc muốn ăn cái gì cũng chỉ có thể chảy chảy nước miếng.
“Ừm, Vương gia. . . . . . Ngươi không phải nói là dẫn ta ăn chơi vui vẻ sao? Chúng ta đi ăn cái gì đi!”
Xem canh giờ hiện tại, nếu đi ăn cơm thì vẫn còn sớm, Khánh Vương không hiểu nhăn mày:
“Bây giờ đi ăn?”
“Đúng vậy!”
Ánh mắt Lộ Nhi nhìn đến