Hội Hương lâu? Là nơi nào vậy?
Một Vương gia đến hay không cũng không thiếu đi một người.
Nhưng điểm mấu chốt là nàng không muốn đi ăn ở Hội Hương lâu gì đó, nàng chỉ muốn ăn cá, cá sốt chua ngọt, chua chua lại ngọt ngọt!
“Không muốn, ta muốn ăn cá, đến quán này đi . . . . . .”
Lộ Nhi không nhúc nhích dù chỉ một bước, nếu như trên người nàng có bạc nàng cũng không nói chuyện đáng thương với hắn như vậy.
Nhưng bây giờ trên người nàng không có bạc, cũng chỉ có thể năn nỉ Khánh Vương có tiền này.
“Nơi này?”
Không thể tin chỉ vào quán nhỏ này, nơi đó ngay cả bảng hiệu cũng không có, hắn đường đường là Khánh Vương gia, khi nào thì ăn ở nơi thế này?
“Lộ Nhi, nơi này. . . . . . Nơi này không sạch sẽ, các món ăn ở Hội Hương lâu rất ngon, có tiếng tăm lừng lẫy nhất kinh thành !”
Cái quán nhỏ như vậy, hắn thật đúng là lo lắng Lộ Nhi ăn vào sẽ đau bụng.
“Không muốn, ta thích ăn ở đây. . . . . .”
Ủy khuất chu miệng lên, con sâu tham ăn