“Vậy nàng thì sao? Trước khi mang thai cũng tham ăn như vậy sao?”
Lộ Nhi lắc đầu một cái, khẽ thở dài:
“Không phải. Mẹ ta. . . . . . ách, chính là mẫu thân ta nói ta ăn cơm giống như nuôi chim, quá khó khăn. . . . . .”
Nuôi chim?
Khánh Vương nhăn mày, thì ra là Lộ Nhi cũng không phải là ăn nhiều như vậy. Hắn còn tưởng rằng nàng trời sinh đã có sức ăn như vậy chứ?
“Nàng cũng thật là. Lộ Nhi, vậy ở trong Vương phủ, cho tới bây giờ cũng không được ăn nhiều như vậy sao? Khi nàng thèm ăn thì làm sao bây giờ?”
Trong mắt mang theo một tia không hiểu, Hiên Vương đối với Lộ Nhi cũng không giống như là rất tốt, theo hắn nhớ thì là như thế.
Mặc dù huynh ấy đã cảnh cáo mình, nói rằng Lộ Nhi là của nữ nhân của huynh ấy, nhưng. . . . . .
Nhưng vấn đề mấu chốt chính là huynh ấy đối với Lộ Nhi giống như rất có thành kiến.
“Haiz, ngươi đã nghe thấy câu trông mơ giải khát ?”
Lộ Nhi trợn mắt, nếu như Hiên Vương có thể thừa nhận đứa bé trong bụng của nàng, vậy đối xử với nàng cũng sẽ tốt hơn rất nhiều?
“Trông mơ giải khát?”
(ví với việc dùng ảo tưởng để tự an ủi. Do tích: quân lính trên đường hành quân rất khát, thấy vậy Tào Tháo liền bảo rằng, họ sắp sửa hành quân qua rừng