“Đói ăn vẽ bánh cũng không hẳn là sai, nhưng trông mơ giải khát cũng không đúng cho lắm. Ý là nói có một tướng quân cùng quân lính đi đánh giặc, càng về sau bọn họ càng thiếu nước uống, binh lính lại đói khát, lòng quân tan rã. Lúc này tướng quân chợt nói cách đó không xa có một rừng mơ, binh lính vừa nghe có mơ để ăn, từng người một lại phấn chấn lên rốt cục cũng kiên trì đến được nơi có nước. . . . . .”
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của hắn, Lộ Nhi quay đầu đi, có cái gì kỳ quái đâu, trẻ em năm sáu tuổi ở hiện đại cũng biết.
“Lộ Nhi, nàng cầm đi, muốn ăn cái gì thì tự mình ra ngoài mua!”
Hắn kín đáo đưa ngân phiếu cho Lộ Nhi. Nàng kinh ngạc nhìn, chuyện gì thế này?
Hắn cho nàng bạc, chỉ là bởi vì nàng đáng thương sao?
Đúng vậy, một nữ nhân không ai đau không ai thương, thật sự là cực đáng thương !
Lộ Nhi thở dài, nhẹ giọng nói:
“Khánh Vương, không cần. Ngươi cũng biết, ngày thường ta cũng không thể ra ngoài. . .