Nghĩ đến hàn mâu của Hiên Vương, Lộ Nhi thở dài, tại sao nàng lại rơi xuống phủ của hắn, nếu như đổi đến chỗ khác, bọn họ sẽ không quen biết, sẽ không gặp nhau ——
Ít ra trong lòng của nàng, cha của Bảo Bảo rất tốt, là rất yêu rất yêu nàng cùng Bảo Bảo.
Chẳng qua là trên đời này không có nếu như, cho tới bây giờ cũng chưa từng có nếu như.
“Lộ Nhi, ta. . . . . . Quên đi, về sau nàng muốn ăn cái gì thì nói với ta, ta đưa cho nàng có được không?”
Thu hồi bạc, tay hắn có chút cứng ngắc, bây giờ hắn thật sự vì nữ tử này mà đau lòng, rất đau lòng rất đau lòng.
Nữ tử này, kiên cường và hoạt bát, ôn nhu mà không đánh mất cá tính của mình, nàng là chói mắt như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác cũng không thích mình!
Lộ Nhi, nàng. . . . . .
Nàng thương hắn không?
Bỗng nhiên hắn rất muốn hỏi mặc dù hắn không có tư cách này!
“Tốt. Có điều ngươi phải cẩn thận một chút a, không được để cho Vương gia dã man kia phát hiện. . . . . .”
Lộ Nhi le lưỡi, như