Mơ mơ màng màng, nàng chợt nghĩ đến hôm qua đã quên mất một việc.
Thật khó khăn mới được ra ngoài một chuyến, nàng nên tìm một đại phu mới đúng. Tới đây đã nhiều ngày nàng không biết đứa nhỏ gần đây thế nào.
Tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ, Lộ Nhi nhàn nhạt cười, không nghĩ tới mình ngủ thật say, thế nhưng cảm giác mới ngủ một chút mà trời đã sáng rồi.
“Tiểu thư, tiểu thư. . . . . .”
Đan nhi đỏ cả mắt, hình như là ngủ không được ngon giấc.
“Sao vậy?”
Lộ Nhi vừa mặc y phục vừa hỏi.
“Tiểu thư, người không đói bụng sao? Tối hôm qua người cũng không ăn gì. . .”
Ánh mắt liếc về phía đồ ăn trên bàn vẫn còn nguyên, Lộ Nhi hé miệng cười một tiếng, chiều hôm qua nàng đã ăn ở bên ngoài rồi, buổi tối cũng không thể ăn thêm gì!
Có điều bây giờ nghe Đan nhi nói đến, nàng cũng thật sự cảm thấy hơi đói .
“Ừm, hơi đói a. Đan nhi, em cũng chưa ăn sao?”
Thấy bên má nha đầu có điểm hồng hồng, Lộ Nhi thở dài, nha đầu này tại sao lại ngốc như vậy?
Thì ra tối hôm qua Đan nhi căn bản cũng không